Nhạc Thính Phong sửng sốt, tên này lại ôm cậu?
Cậu đẩy Lộ Tu Triệt ra: “Cậu làm sao thế?”
“Một ngày không gặp rồi, tôi rất nhớ cậu.”
Lộ Tu Triệt cười gian, kỳ thực trong lòng cậu đang nghĩ: cậu cho là tôi thích ôm cậu lắm sao, còn không phải vì nhìn thấy cậu, vết thương trên mặt tôi lập tức đau nhức, không thể ôm em gái cậu nên đành ôm cậu thôi.
Cậu lẳng lặng nhìn Thanh Ti, thấy cô bé ngửa đầu nhìn mình, nhất thời tâm tình vui sướng, vẫy vẫy tay với Thanh Ti.
Thanh Ti mỉm cười, vành mắt cong lên, gương mặt tươi rói, lúc cười rộ lên chẳng khác nào nụ hoa hé nở, trông rất xinh. Lộ Tu Triệt nhìn mà không chớp mắt.
Quả thực, em gái của Nhạc Thính Phong cười rất xinh, khác xa với mấy đứa con gái bên ngoài của lão ba cậu.
Lần đầu tiên thấy Thanh Ti, cậu đã rất thích cô bé này, bây giờ càng nhìn lại càng thấy đáng yêu.
Nhạc Thính Phong thấy ánh mắt Lộ Tu Triệt cứ dán chặt vào Thanh Ti thì nhấc chân đá cậu ta: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa là tôi móc mắt cậu ra đó.”
Lộ Tu Triệt vội quay đầu đi, “Khụ khụ… Thế thì chúng ta vào đi thôi.”
Cậu gãi gãi mũi, Nhạc Thính Phong bảo vệ đứa em gái này quá kỹ rồi, còn không cho người ta nhìn một cái. Cô bé xinh xắn như thế không phải là để người khác nhìn sao? Xem xung quanh đi, ai đi qua mà chẳng nhìn? Tại sao lại không cho cậu nhìn chứ?
Du Dực ôm lấy Nhiếp Thu Sính đi đến, “Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879290/chuong-1277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.