Nhạc Thính Phong xoay người, xem thường hỏi lại mẹ mình: “Nếu chú ta dám thì sao. Ông chồng sau của mẹ cũng không phải thiện nam tín nữ gì đâu.”
Đâu chỉ không phải là thiện nam, chú ta còn là một con cáo già âm hiểm, tâm ngoan thủ lạt nữa kìa.
Tô Ngưng Mi sửng sốt một chút: “Cái này... này... Không liên quan, nếu chú ấy dám chia rẽ hai đứa, mẹ sẽ náo loạn chochú ấy xem. Mẹ sẽ nháo đến mức để chú ấy không còn thời gian để quản con nữa. Sao, con cho rằng mẹ con không đạt được trình độ đó sao?”
Nhạc Thính Phong không nhịn được mà nở nụ cười, chuyện này đúng là miếng ăn dâng đến tận miệng, còn gì mà không sợ chứ. Đột nhiên cậu lại cảm thấy có chút đồng cảm với Hạ An Lan.
Cậu khoát tay: “Con sẽ cân nhắc thật kỹ, mẹ cứ đi xuống trước đi.”
Tô Ngưng Mi chuẩn bị rời khỏi nhưng vẫn thuận miệng hỏi một câu: “Vừa rồi trong tay con là cái gì vậy?”
“Không có gì đâu. Mẹ, con phải đi tắm, mẹ xuống trước đi.”
“Tắm rửa á? Giờ này sao? Con tắm cái gì, rửa cái gì chứ, con đâu phải người mèo chứ.”
“Mẹ, mẹ có thể đi xuống không, cho con chút thời gian yên tĩnh suy nghĩ một mình đi.”
“Được rồi được rồi, cho con yên tĩnh, 20 phút thôi đó, không hơn, nghĩ xong thì lập tức xuống dưới, nghe chưa?” Nói rồi Tô Ngưng Mi đóng cửa lại, đi xuống.
Nhạc Thính Phong thở ra một hơi, vội vàng giấu bình kẹo thật kỹ, nếu như để mẹ già của cậu nhìn thấy, làm sao cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879140/chuong-1127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.