Chương trước
Chương sau
Mẹ già của cậu nói không sai, cậu thật sự không đành lòng nhìn cảnh cô bé bị người khác bắt nạt. Lúc nghe được chuyện Thanh Ti bị giáo viên, bị bạn cùng lớp bắt nạt, cậu thật sự rất tức giận. Cô bé ngoan ngoãn là thế, không giận cũng không tranh, vậy mà đám giáo viên, học sinh ấy lại dám bắt nạt một cô bé nhu thuận như vậy.
Nhạc Thính Phong mở hộp, nhặt một viên kẹo sao, chậm rãi bỏ vào miệng, vị chanh, vị chua chua tươi mát, thật ngọt ngào, giống như hương vị của mùa hè vậy.
Cậu nghĩ, dù sao đến trường nào cũng là đến trường, không sao cả, không có mẹ ở bên cũng chả phải vấn đề to tát gì. Trước đây, hai mẹ con cậu nương tựa lẫn nhau, khi đó, chỉ có sự hỗn láo của cậu mới có thể bảo vệ mẹ mình.
Nhưng hiện tại, bên cạnh mẹ đã có một người có thể bảo vệ mẹ chu toàn hơn cậu rất nhiều, vậy nên dù không có cậu ở bên thì cũng không phải là chuyện quá quan trọng.
Bỗng nhiên, cửa phòng cậu bị đẩy mạnh ra, Tô Ngưng Mi thò đầu vào nói với cậu: “Con tự mình nghĩ cho kỹđi, nghe chưa. Còn nữa, nếu con có cái chủ ý không tốt đẹp gì, muốn bỏ nhà đi trốn hay vân vân mây mây gì đó cũng vô dụng thôi. Chuyện mà lão nương đã quyết định, con không thể phản kháng được đâu.”
Nhạc Thính Phong không thèm ngẩng đầu, cũng không để ý đến mẹ già của mình, chỉ xoay người cho mẹ già thấy cái lưng của mình, không để mẹ thấy được hộp kẹo trong ngực, sau đó, lặng lẽ đóng nắp hộp lại.
Tô Ngưng Mi không thấy rõ thứ con trai mình đang cầm trong tay, nàng chỉ nói: “Con trai, mẹ còn muốn thấy cảnh sau này khi con lớn lên, rước Thanh Ti về nhà đó. Đây thật sự là cơ hội ngàn năm có một đó, con nhất định phải đi, phải bảo vệ Thanh Ti cho tốt, con biết chưa?”
Nhạc Thính Phong đưa lưng về phía nàng, bất động. Tô Ngưng Mi cảm thấy lo lắng, vội chạy vào. Thính Phong nói: “Haha, nếu Hạ An Lan biết mẹ quyết định như vậy thì sẽ ra sao nhỉ?”
Tô Ngưng Mi sờ sờ cái mũi: “Này... Này, chuyện này là Hạ An Lan để con đi, cho dù chú ấy biết thì cũng là chuyện về sau rồi, chỉ cần con không nói, mẹ không nói thì chắc chắn chú ấy không thể biết được đâu.”
Nhạc Thính Phong chế giễu mẹ già của mình: “Lá gan của mẹ lớn thật đó... Mẹ! Ngay cả Hạ An Lan mẹ cũng không sợ cơ đấy. Gần đây mẹ quả thật đã bản lĩnh hơn nhiều rồi, xem chừng mẹ học hỏi được ở chú ấy không ít đâu.”
Cậu trăm triệu lần không nghĩ rằng Tô Ngưng Mi thế mà lại nói: “Ơ kìa, chuyện của mẹ với Hạ An Lan vốn sắp là gạo nấu thành cơm, chú ấy chính là con vịt chết trong miệng mẹ rồi. Chuyện Hạ An Lan sẽ là ông xã của mẹ cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, chú ấy không chạy thoát được đâu. Hiện giờ mẹ không lo lắng đến chú ấy, mẹ lo lắng về con và Thanh Ti hơn kìa.”
Nhạc Thính Phong bị những lời này của mẹ già của mình làm cho giật mình đến mức suýt nữa thì cắn vào lưỡi, cậu thầm nghĩ: Mẹ à, người trâu bò thật đó, chuyện này nếu để Hạ An Lan nghe được thì biểu hiện trên mặt chú ta chắc hẳn sẽ vô cùng đặc sắc cho mà xem!
Tô Ngưng Mi nhỏ giọng nói: “Con đến thủ đô thì phải đối xử thật tốt với Thanh Ti, bảo vệ con bé thật tốt, đừng suốt ngày trưng cái bộ mặt với cái tính cách thối hoắc của con ra. Con đối xử với Thanh Ti phải kiên nhẫn, phải dịu dàng, phải săn sóc. Mẹ tin rằng, dựa vào sự tín nhiệm của Thanh Ti dành cho con, sau hai năm nữa, mối tình đầu của Thanh Ti chắc chắn sẽ là con. Về sau dù Hạ An Lan có phát hiện ra thì tình cảm của hai đứa cũng đã vô cùng sâu sắc rồi, thanh mai trúc mã từ thuở vô tư, ha ha, tình cảm tuyệt vời như vậy, mẹ tin chú ấy nhất định sẽ không dám chia rẽ hai đứa đâu.”
Tô Ngưng Mi càng nghĩ càng kích động. Cô đã chứng kiến Thanh Ti thích Thính Phong như thế nào, thời điểm con bé nhìn thấy thằng bé, trong mắt nó ngời sáng, giống như kết tinh vô vàn những vì sao vậy, quả thật vô cùng xinh đẹp.
Tô Ngưng Mi cảm thấy rằng, chỉ cần Thính Phong liên tục lượn qua lượn lại trước mặt con bé, liên tục thể hiện sự tồn tại của mình, chờ đến lúc mối tình đầu trong con bé chớm nở, người nó thích đương nhiên sẽ là thằng con trai quý hoá của cô rồi.
Tô Ngưng Mi vẫn có sự tin tưởng vô cùng lớn đối với khuôn mặt dễ nhìn của Nhạc Thính Phong.
Cho dù về sau có thể sẽ phá nét một chút, nhưng mà... Hẳn là cũng không sai lệch quá mức đâu. Đương nhiên nếu không lệch lạc lắm so với bây giờ vẫn là tốt nhất. Đối với một người đàn ông mà nói, nhan sắc là thứ vô cùng quan trọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.