Một lần nữa, cậu lại dán tờ giấy lên chiếc bình, sau đó đặt chiếc bình lên bàn, nhìn ngắm một lát rồi lại đứng lên, ôm chiếc bình dạo một vòng trong phòng, cuối cùng đặt nó vào góc trong của tủ quần áo.
Món đồ này vẫn là không nên để mẹ già của cậu và Hạ An Lan nhìn thấy. Nếu mà bọn họ thấy thứ này, khẳng định mẹ già của cậu nhất định sẽ xông vào tranh ăn với cậu.
Đây là thứ mà Thanh Ti tặng cho riêng cậu, cậu không đành lòng chia sẻ cho bọn họ ăn cùng.
...
Khi xuống lầu ăn cơm, Tô Ngưng Mi hỏi Nhạc Thính Phong: “Thính Phong, Thanh Ti tặng gì cho con vậy? Thứ gì mà con giấu như bảo bối không để cho chúng ta nhìn dù chỉ một cái vậy?”
“Không có gì, chỉ là một món đồ chơi nho nhỏ của trẻ con thôi.” Nhạc Thính Phong đã hạ quyết tâm, dù có nói thế nào đi chăng nữa cậu cũng sẽ không để mẹ già của mình nhìn thấy.
Tô Ngưng Mi hừ mũi: “Vậy con chỉ cần cho mẹ nhìn một chút thôi, đừng nhỏ nhen như vậy nha!”
“Các người đều là người lớn hết rồi, xem với mấy thứ đồ trẻ con đó làm gì chứ?”
Tô Ngưng Mi vẫn còn muốn hỏi tiếp thì bị Hạ An Lan ngăn lại: “Quên đi, bọn trẻ có bí mật cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
Nghe câu này, cả Tô Ngưng Mi và Nhạc Thính Phong đều kinh ngạc. Không phải chứ, sao con cáo giá này lại đột nhiên trở nên tốt tính như vậy chứ, chú ta không quan tâm Thanh Ti tặng cậu cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879134/chuong-1121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.