Chương trước
Chương sau
Nhạc Thính Phong vừa mới gác máy, vừa lúc Tô Ngưng Mi và Hạ An Lan bước vào nhà.
Tô Ngưng Mi vừa thấy vội hỏi: “Sao con đã gác máy rồi, An Lan còn muốn nói mấy câu với Thanh Ti mà.”
Nhạc Thính Phong nhanh trí đánh lạc hướng, lơ đãng nói: “Đừng, con bé có chút buồn phiền, con an ủi mấy câu rồi cúp máy thôi.”
“Sao lại buồn phiền, có phải con trêu con bé không?” Tô Ngưng Mi nhìn Nhạc Thính Phong, có dáng vẻ như nếu thật là thế, mẹ sẽ dần cho con một trận.
Nhạc Thính Phong xòe tay, oan uổng nói: “Mẹ, mẹ nói có lý chút được không? Sao có thể là con chứ, con cũng đâu có ở trước mặt cô bé, sao có thể trêu cô bé được. Mẹ, chuyện này thật sự là không liên quan tới con.”
Tô Ngưng Mi quan tâm Thanh Ti: “Vậy là làm sao? Bình thường con bé với con nói chuyện phiếm đều rất vui vẻ, sao lần này con lại làm nó buồn, chắc chắn phải là chuyện nghiêm trọng?”
Hạ An Lan cũng có chút lo lắng, hỏi Nhạc Thính Phong: “Con có biết nguyên nhân làm sao không?”
Nhạc Thính Phong ôm cánh tay, tỏ vẻ không đồng ý: “Con đã đáp ứng Thanh Ti là không nói ra rồi. Con không thể nói với mấy người.”
Tô Ngưng Mi đi tới gõ lên đầu cậu: “Xú tiểu tử, con nói mau, đừng có lèo nhèo nữa. Nếu không phải có chuyện lớn gì đó, nhất định Thanh Ti sẽ không buồn phiền như thế. Con đừng khiến mọi chuyện chậm trễ”
Nhạc Thính Phong vẫn tỏ vẻ không thể: “Con đáp ứng rồi, không thể để mất chữ tín được. Bằng không về sau làm sao cô bé có thể lại nói bí mật với con được?”
Hạ An Lan quan sát vẻ mặt cậu nhóc, cảm thấy Thanh Ti nhất định là gặp chuyện: “Con nói cho chúng ta biết, yên tâm chúng ta không để cho Thanh Ti biết là con nói.”
Phận làm bác, Hạ An Lan cực kỳ quan tâm đến Thanh Ti, nếu cô bé xảy ra chuyện, anh nhất định không thể không quản.
Nhạc Thính Phong do dự một chút, vẫn lắc đầu: “Không được, con thấy chuyện này người lớn không nên biết. Hai người đừng hỏi nữa thì hơn.”
Nhưng cậu càng nói như thế, Hạ An Lan lại càng hoài nghi.
Trẻ con cực kỳ cần người lớn quan tâm, chú ý. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, cũng có thể không phải việc nhỏ.
Hạ An Lan đi qua tóm lấy vai Nhạc Thính Phong: “Xú tiểu tử còn tiếp tục mè nheo, coi chừng chú và mẹ con dùng hình tra khảo.”
Nhạc Thính Phong kinh ngạc: “Hai người muốn làm gì? Hai người lớn các người cũng thật là, trẻ con cũng cần phải có không gian riêng chứ. Không lẽ hai người không thể để cái gì ngoài tầm tay mình sao?”
Tô Ngưng Mi ở một bên hưởng ứng Hạ An Lan: “Một cô bé như Thanh Ti, nếu mà vạn nhất xảy ra chuyện gì thì chúng ta có thể tha thứ cho con sao? Nói mau, nói mau...”
Nhạc Thính Phong liều chết không theo: “Mặc kệ mấy người làm gì con, con cũng không thể nói. Con đáp ứng với Thanh Ti rồi, con không thể làm chuyện bán đứng bằng hữu được.”
Tô Ngưng Mi nheo mắt, cười tà ác: “Giỏi, không nói chứ gì, vậy đừng trách chúng ta không khách khí.”
Hai người cùng nhau đè Nhạc Thính Phong ra trên ghế sofa. Giây tiếp theo liền vang lên tiếng hét lên chói tai của cậu nhóc, rồi tiếng cười to không kìm được, liên tục không ngừng, cười đến sắp không thở nổi, không thể nào dừng được...
Không bao lâu, Nhạc Thính Phong hô lớn: “Dừng, dừng dừng, con nói...Đừng đùa nữa, con nói...Đừng mà...”
Hai người lớn lúc này mới chịu buông cậu ra.
Nhạc Thính Phong cười đến nỗi cả người không còn chút khí lực nào, tóc tai bù xù, hai má cười đến đau. Cậu thở mạnh mấy tiếng: “Mấy người... Mấy người thật không biết xấu hổ, mẹ có thật là mẹ con không hả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.