Chương trước
Chương sau
“Anh Thính Phong, anh nói xem, nếu em kể chuyện này với ba, ba liệu có tức giận không? Em cảm thấy lần trước bạn nam kia phải chuyển trường hẳn là có liên quan tới ba đó.” Thanh Ti tuy ngây thơ, nhưng trong lòng cũng đã có chút ngờ vực.
Lần đó bạn nam cùng lớp chuyển trường, cô bé đã thấy có chút kỳ quái, muốn hỏi ba nhưng lại không dám.
Bởi vì lúc ba phát hiện ra lá thư trong cặp sách ấy, sắc mặt ba siêu khó coi, rất rất dọa người.
Bây giờ Thanh Ti nhớ lại vẫn còn cảm thấy đáng sợ kia mà.
Nhạc Thính Phong nghe xong mà mồm miệng méo xệch. Này... đây không phải lần đầu tiên, còn có lần trước sao?
Đám trẻ con bây giờ nghĩ cái gì trong đầu thế? Mới có tí tuổi đầu mà đã bày đặt theo đuổi nữ sinh. Lớn như mình bây giờ còn chẳng mấy khi để ý đến chuyện này.
Khụ… Mặc dù bây giờ cậu mới năm đầu sơ trung, năm ngoái chính cậu cũng là thằng nhóc lớp năm thôi.
Nhưng mà lúc đó cậu cũng đâu có nghĩ tới chuyện viết thư tình thư tiếc gì cho đám nữ sinh đâu chứ.
Nhạc Thính Phong thật sự là không nói được gì nữa. Cho dù Tiểu nha đầu Thanh Ti này lớn lên có xinh đẹp, nhưng giờ cô nhóc vẫn còn là một tiểu nha đầu mà, làm sao mà lại có nhiều nam sinh thích cô bé đến thế chứ?
Nhạc Thính Phong tưởng tượng bộ dáng Thanh Ti đứng trước mặt mình, vô cùng chân thật, ngẩng đầu mở miệng gọi anh trai, trên gương mặt là nụ cười xán lạn... Hình dáng ấy... thực sự đáng yêu, vô cùng đáng yêu...
Nụ cười ấy khiến cho không một ai có thể rời mắt đi được, giống như cậu, chỉ cần nghĩ tới cô bé, trong đầu sẽ không tự chủ được mà nhớ tới vẻ tươi cười của cô bé, sự ấm áp ấy, giống như có thể sưởi ấm cả tâm can cậu vậy.
Nhạc Thính Phong khẽ cắn môi, chung quy cũng bởi Thanh Ti quá đáng yêu, nên mấy đứa nam sinh kia mới thi nhau theo đuổi cô bé.
Như vậy càng không thể bỏ qua. Thanh Ti đáng yêu thuần khiết như thế, vậy mà bọn chúng cũng dám xuống tay sao.
Nhạc Thính Phong nhẫn nhịn lửa giận, nói: “Không đâu. Chắc chắn ba không giận em đâu.” Cứ đi tố cáo xú tiểu tử kia đi, rồi giống như lần trước khiến cho nó chuyển trường cuốn xéo đi.
“Nghe lời anh đi, có muốn nói chuyện này với ba em không? Nếu em không dám nói thì để anh nói cho.”
Thanh Ti nhỏ giọng nói: “Nhưng mà lần trước ba lúc biết chuyện, bộ dạng rất đáng sợ. Em bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy sợ đó. Ba chưa từng có vẻ mặt như thế”
“Chú ấy mắng em?”
Thanh Ti lắc đầu: “Không... không có...”
“Cũng phải, chú ấy không thể nào mà giận dữ với em được.” Nhạc Thính Phong biết, lúc Du Dực biết chuyện dó, phỏng chừng muốn làm thịt luôn thằng nhóc viết thư cũng nên.
Thanh Ti suy nghĩ rồi nói: “Vậy… Em sẽ nói cho ba biết...”
Nhạc Thính Phong nghe cô bé lo lắng đến thở cũng run run, nói: “Thôi bỏ đi, xem bộ dạng em sợ hãi đến thế, thì thôi khỏi cần để ý tới chuyện đó, để anh làm.”
Nếu để cho Thanh Ti đi mách, có khi cô bé còn để tới hai ba ngày sau mới dám nói.
Thanh Ti thở ra một hơi: “Cảm ơn anh Thính Phong…”
“Nhớ kỹ, về sau này mấy chuyện như thế này đều phải nói cho anh biết.”
“Vâng, em nhất định sẽ nói cho anh.”
“Không cần lo lắng, cũng không phải chuyện gì to tát gì.” Ngày mai bên tai em chắc chắn sẽ cực kỳ yên tĩnh
Nhạc Thính Phong chỉ muốn đem chuyện này làm nhanh nhất có thể, nên tùy tiện nói đôi câu với Thanh Ti liền gác máy.
Cậu tự nói với mình, Thanh Ti vẫn là một tiểu cô nương đơn thuần, cô bé không cần gặp mấy cái chuyện tình tình yêu yêu gì đó sớm làm gì.
Nếu người ta đã toàn tâm toàn ý coi cậu là anh trai, vậy thì cậu sẽ làm hết bổn phận của một người anh trai. Dù thế nào cũng không để cho tiểu Thanh Ti bị xú tiểu tử kia mang họa đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.