“Tất nhiên các cháu, cũng là một cá thể độc lập, một người sống sờ sờ ra đó, không phải là một đồ vật để có thể tùy tiện sắp đặt, tất nhiên không thể yêu cầu mỗi người đều phải giống nhau.”
Nhạc Thính Phong không nói gì, cậu không nhìn Hạ An Lan, nhưng cậu rất chăm chú nghe.
Hạ An Lan cười nói: “Về học tập, đương nhiên cháu không bằng các bạn học giỏi, cũng không nghe lời như chúng nó, thế nhưng, đây là tất cả tiêu chí đề đánh giá một đứa trẻ tốt hay xấu sao? Dù sao thì chú cảm thấy không phải thế. Theo chú thì, cháu xuất sắc hơn các bạn đó, bởi vì cháu có một thứ mà có lẽ đến khi trưởng thành rồi các bạn ấy cũng không có được, cháu có biết là gì không?”
Những lời nói đó của Hạ An Lan không thể được coi là không gây sốc cho Nhạc Thính Phong.
Từ nhỏ đến lớn, những gì cậu nghe được từ thầy cô giáo hay phụ huynh toàn chỉ là, con phải nghe lời cô giáo, nghe lời bố mẹ, phải chăm chỉ học hành, không được trốn học, không được đánh nhau, không thì con sẽ là một đứa trẻ hư!
Tất cả các thầy cô giáo đã từng dạy cậu đều sẽ nói: Nhạc Thính Phong, em là đứa học trò nghịch ngợm nhất, không biết điều nhất, hư nhất mà cô từng dạy!
Chưa có ai nói với cậu rằng: Nhạc Thính Phong, em rất tốt, em rất xuất sắc!
Trong một thời gian dài như vậy, Nhạc Thính Phong chỉ cảm thấy, có lẽ cậu là một người rất tồi tệ.
Nhưng hôm nay bỗng nhiên nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878996/chuong-983.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.