Hiện tại, trong đầu Nhạc Thính Phong không nghĩ ra được tính từ nào khác nữa.
Hai khóe môi Hạ An Lan nhếch lên, nói chuyện với cậu nhỏ này, thân tâm vui vẻ quá!
Có điều, những lời lúc này không phải là tiện mồm thì nói, mà là nói rất nghiêm túc.
Dù sao thì, những lời cậu nhóc nói cũng có lý, anh phải trói chặt mẹ cậu, để tránh chẳng may lại gặp phải chuyện gì!
Hạ An Lan tự mình lái xe, chiếc xe ra khỏi nhà họ Nhạc, đi lên đường.
Nửa đêm, ngoài đèn đường ra, cơ hồ không nhìn thấy ánh đèn xe nào khác. Lạc Thành lúc 3 giờ đêm yên tĩnh như một thành phố chết, chiếc xe lái với vận tốc rất ổn định.
Hạ An Lan hỏi: “Chú không biết đường ở Lạc Thành, cháu có biết đường đến cục cảnh sát không?”
Nhạc Thính Phong thay đổi sắc mặt, từ từ quay đầu sang nhìn Hạ An Lan với ánh mắt coi thường: “Chú không cả biết đường, mà vẫn dám đi?”
Hạ An Lan mỉm cười: “Không phải là còn cháu đấy sao? Chú không biết, nhưng cháu chắc chắn sẽ biết.”
Anh đối đãi với Nhạc Thính Phong như với người cùng tuổi vậy, nói năng với cậu rất tùy ý, nhưng trong cái tùy ý đó lại để lộ cả sự tin tưởng.
Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật giật: “Chú…”
Cậu thở hắt ra, quay đầu đi không nhìn Hạ An Lan nữa: “Trước mặt, rẽ trái.”
“Trước mặt rẽ phải…”
“Trước mặt, ngã tư thứ hai, tiếp tục rẽ phải…”
“Cháu đã bảo chú rồi, ngã tư thứ hai, thứ hai, không phải đầu óc chú thông minh lắm sao? Đi đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878945/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.