Hạ An Lan đi đến gần ngồi cạnh cậu: “Thực ra, cháu không cần phải tức giận như vậy, dù sao thì đây cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, có đúng không?”
Nhạc Thính Phong ngẩng phắt đầu lên: “Chú câm mồm…”
Hạ An Lan nhún vai: “Có muốn uống nước không?”
“Không uống.”
Nhưng Hạ An Lan lại nói: “Được, chú rót cho cháu một cốc.”
Nhạc Thính Phong nghiến răng: “Cháu bảo cháu không uống.”
Hạ An Lan rót hai cốc nước quay lại: “Ừ, chú nghe thấy rồi, nhưng chú thấy giọng của cháu có vẻ khàn khàn, có lẽ nên uống chút nước. Là người lớn, cha dượng tương lai của cháu, chăm sóc cháu là việc chú nên làm, cháu không cần phải khách khí.”
Nhạc Thính Phong tức tối thở dốc vài hơn, ôi ôi, tức quá đi mất, không được rồi, lão hồ ly này, sao lại có thể trơ trẽn đến thế.
“Chú…”
Hạ An Lan mỉm cười: “Muốn nói chuyện gì? Chú tiếp cháu.”
“Không cần, cháu thèm vào nói chuyện với chú.” Nhạc Thính Phong cảm thấy cậu không thể gặp Hạ An Lan thêm một lần nào nữa, không thì, cậu sẽ trở thành người đầu tiên mới tí tuổi đầu đã bị chọc tức đến chết.
Cậu đứng dậy định rời đi, nhưng chưa kịp đứng lên, đã bị Hạ An Lan ấn vai ngồi lại xuống ghế: “Nhưng, chú rất muốn nói chuyện với cháu. Hơn nữa, giờ này rồi, nhìn cháu thế này chắc sẽ không ngủ được đúng không?”
Nhạc Thính Phong muốn hất tay anh ra, nhưng tay anh dường như dính vào vai cậu, không tài nào hất ra được, cậu tức tối nói: “Liên quan gì đến chú?”
Hạ An Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878944/chuong-931.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.