Đen đủi hơn nữa là, lúc hắn đang kéo Đinh Phù đi cầm trang sức tiếp, thì đột nhiên có vài người xông đến, toàn bộ hành lý của bọn họ và túi của Đinh Phù đều bị cướp đi.
Nhạc Bằng Trình vừa ra khỏi đồn cảnh sát, không dám báo cảnh sát nữa. Hắn không bao giờ dám tiếp xúc với cảnh sát nữa.
Sau một ngày lê lết ở thủ đô, đói không chịu được nữa, Nhạc Bằng Trình tìm thấy mấy cái màn thầu mốc meo bị người ta vứt trong thùng rác, nhồm nhoàm nhét vào miệng. Đinh Phù vừa ăn vừa nôn. Cô ta sớm đã quen với cuộc sống của một quý phu nhân, sao có thể chịu đựng được cảnh ngộ này. Chỉ cần cô ta nôn ra, là bị Nhạc Bằng Trình cho ăn một cái tát.
Cuối cùng, hai người lén lút trèo lên một chiếc xe chở than, chịu đói 20 tiếng, mới đến được Lạc Thành.
Trước đây, Đinh Phù giả vờ yếu đuối trước mặc Nhạc Bằng Trình, nhưng bây giờ cô ta yếu đuối thật sự, đói đến mức không nhấc nổi chân lên. Trước mắt chỉ toàn thấy trăng với sao, cổ họng với mắt mũi chỉ toàn than là than, cảm giác sắp bốc cháy đến nơi, miệng khô đến nỗi chỉ cần khẽ động đậy là môi sẽ rách toạc ra.
“Bằng Trình, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Trước đây giọng cô ta mềm mại như nước, bây giờ khàn đặc còn khó nghe hơn giọng vịt. Nhạc Bằng Trình vô cùng tức giận.
“Phải làm sao, phải làm sao? Ngoài ba chữ đó ra, cô còn biết gì nữa? Đồ bỏ đi.”
Đinh Phù cúi đầu xuống, không dám nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878926/chuong-913.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.