Chương trước
Chương sau
Nghĩ đến đây, Nhạc Bằng Trình lại nổi trận lôi đình với Đinh Phù.
Đinh Phù rơi nước mắt, im lặng không nói gì.
Cuối cùng Nhạc Bằng Trình cướp lấy đôi hoa tai ngọc trai trên tai Đinh Phù, sau đó cầm đến một cửa hiệu cầm đồ, cầm được hơn một nghìn tệ.
Chỉ chút đó thôi chắc chắn không đủ đi máy bay, trong lúc bất lực, bọn họ chỉ có thể chọn đi tàu.
Thủ đô cách Lạc Thành không hề gần, phải ngồi tàu hơn mười tiếng mới đến nơi.
Đến ga tàu, hai người phải xếp hàng ở phòng bán vé hai mươi phút, cuối cùng cũng đến lượt. Nhân viên in hai chiếc vé giường cứng ra rồi, Nhạc Bằng Trình sờ vào túi, sững sờ, không ngờ lại rỗng tuếch!
Lúc đó Nhạc Bằng Trình cực kỳ suy sụp, “Tiền của tôi đâu, tiền của tôi đâu, tiền của tôi đâu rồi…”
Những người xếp hàng đằng sau bảo Nhạc Bằng Trình đứng sang một bên tìm tiền đã, có người nhắc nhở hắn, ở ga tàu lộn xộn nhiều thành phần, 80% là bị móc túi rồi.
Nhạc Bằng Trình ngồi bệt xuống nền đất ở đại sảnh phòng bán vé tàu, gào khóc nức nở.
Đinh Phù đứng bên cạnh chỉ cảm thấy mất mặt, rốt cuộc thì còn có phải là đàn ông hay không?

Hạ An Lan nắm rõ hành tung của Nhạc Bằng Trình, kể lại toàn bộ chuyện của hắn cho Tô Ngưng Mi nghe.
“Hả… không được rồi, cười chết em mất, đau bụng quá… haha…” Tô Ngưng Mi cầm điện thoại nằm trên sofa cười lăn lộn.
Cô nghe hết những chuyện mà Nhạc Bằng Trình gặp phải, chỉ thấy tâm trạng chưa tốt thế bao giờ.
“Em đừng đùa anh nữa, tiền của anh không phải đều ở chỗ em sao, em lấy ra đây cho anh.” Nhạc Bằng Trình giật lấy chiếc túi trong tay Đinh Phù, tàn bạo móc ví tiền ra, mở ra nhìn thì quả thực không có bao nhiêu tiền, chỉ có một nghìn đô la Mỹ.
Có điều, một nghìn đô la Mỹ đó, thêm vào một ít tiền còn sót lại của hắn, miễn cưỡng có thể ứng phó với tiền phòng hôm nay.
Nhạc Bằng Trình quay đầu lườm Đinh Phù một cái, rồi lại quay lại lễ tân cười tươi như hoa: “Các cô có lẽ có thể nhận đô la Mỹ chứ?”
“Đủ rồi, thưa ngài…”
“Tiền thừa không cần trả lại nữa, bao cho cô.”
“Cảm ơn ngài.”

Bước ra khỏi khách sạn, Nhạc Bằng Trình lại nổi trận lôi đình với Đinh Phù.
Từ hôm qua Đinh Phù đã biết rằng, nếu Nhạc Bằng Trình phát hiện ra không còn tiền nữa, nhất định sẽ tìm cách moi tiền ở chỗ cô ta. Cô ta không thể để hắn đạt được mục đích, thế nên đành để lại một nghìn đô la Mỹ ở trong ví, còn lại thì giấu hết đi.
Nhìn Đinh Phù khóc lóc giải thích, cuối cùng Nhạc Bằng Trình tất nhiên sẽ chọn tha thứ cho cô ta.
Thế nhưng, giờ đây, hai người quả thật đã không còn giống trước khi về nước nữa rồi.
Giờ đây giữa hai người bọn họ, ngoài mồm vẫn tiếp tục nói những lời đường mật, nhưng trong lòng mỗi người đều có những ý đồ riêng, tính toán lẫn nhau, tự tìm đường lui cho mình.
Nhạc Bằng Trình ý thức được rằng trên người hắn không còn tiền nữa, hắn không dám ở lại thủ đô lâu, chỉ nghĩ rằng mau chóng quay về Nhạc Gia là được.
Hắn ta cho rằng dù Tô Ngưng Mi có hận hắn thế nào đi chăng nữa, nhưng không dám không để hắn bước vào cửa nhà, không thì truyền ra ngoài, người mất mặt sẽ là cô ta.
Thế nhưng lúc nãy, Nhạc Bằng Trình nghèo mà sĩ diện, để chút tiền còn lại cuối cùng boa cho lễ tân cho nên hiện tại hai người họ đến tiền đi ra sân bay hay ga tàu cũng không còn nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.