Chương trước
Chương sau
Nhạc Bằng Trình tức tối vò đầu bứt tai. Bây giờ hắn có thể tìm được ai. Hắn đã rời đi mười hai năm nay rồi, người thân bạn bè trước đây đã không liên lạc lâu rồi.
Không đúng, vẫn còn Tô Ngưng Mi.
Hắn vẫn còn có một người vợ!
Hai mắt Nhạc Bằng Trình sáng lên, nói: “Tìm, tìm… Tô Ngưng Mi. Cô ta… cô ta là vợ của tôi, bảo cô ta đến bảo lãnh cho tôi…ra ngoài.”
“Nhưng quan hệ giữa anh và vợ không tốt…”
“Cô ta là vợ tôi, bây giờ chúng tôi vẫn chưa ly hôn. Cô ta nhất định sẽ đến bảo lãnh cho tôi.” Trong việc này, Nhạc Bằng Trình không hiểu sao vẫn có chút tự tin ngọt ngào. Theo cách nhìn của hắn, chỉ cần chưa ly hôn, tôi vẫn là chồng cô, cô buộc phải nghe theo tôi.
“Được thôi… chúng tôi liên lạc giúp anh. Nếu như cô ấy không chịu đến giúp anh, thì… chúng tôi cũng chịu.”
“Đông chí cảnh sát, các anh giúp tôi nhắn với cô ta một câu, nói với cô ta rằng, nếu cô ta muốn lấy tên gian phu đó, thì nhất định phải đến bảo lãnh cho tôi.”
Bây giờ Nhạc Bằng Trình cũng chẳng còn bận tâm rằng cảnh sát có phải do nhà họ Tô sắp xếp không, cũng không cần quan tâm, chú ý bảo mật hành tung sau khi về nước trước đây. Hắn chỉ một lòng một dạ muốn ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, cảnh sát để lộ nét mặt rất buồn cười, lắc đầu rời đi.

Sau khi biết được tin đó, Hạ An Lan gọi điện cho Tô Ngưng Mi.
Lúc đó tâm trạng cô đang rất tốt, đang tưới nước cho mấy chậu hoa. Nghe thấy Hạ An Lan nói vậy, liền không cẩn thận tưới quá tay, “Cái gì, hắn ta bảo em đến bảo lãnh cho hắn ra? Hahaha… ai dà, buồn cười chết đi được.”
Tô Ngưng Mi cúi lưng ôm bụng cười, bình nước trong tay rơi xuống đất, cô cũng không có sức đâu mà nhặt lên.
“Anh bảo, ôi.. gã tồi đó, hắn ta sống ở nước ngoài bao nhiêu năm nay, có phải cơ bản không ăn bánh mì, mà tự ăn não của chính hắn không, cũng không biết hắn lấy đâu ra cái tự tin đó? Hắn dựa vào đâu mà cho rằng, hắn bảo em đi, em sẽ đi luôn. Hắn tưởng mình là ai chứ, hoàng tử, hay là quốc vương?”
Tô Ngưng Mi cảm thấy tay Nhạc Bằng Trình này quả thật nực cười, não hắn dị dạng rồi chắc?
Hắn lấy ở đâu ra cái tự tin to lớn như vậy?
Hạ An Lan cười nói: “Chắc hắn ta cảm thấy thể diện của mình quá lớn, em có định đi không?”
Những lời Tô Ngưng Mi nói khiến anh rất vui.
Mặc dù anh biết rằng, Tô Ngưng Mi sớm đã không còn tình cảm gì với Nhạc Bằng Trình, nhưng chỉ cần nghĩ đến, gã đàn ông đó vẫn chiếm giữ vị trí chồng cô ấy, anh liền cảm thấy rất không thoải mái.
Tô Ngưng Mi chẳng cần nghĩ gì hết: “Không đi, trừ khi não em cũng có vấn đề như não hắn thì em mới đi bảo lãnh cho hắn. Em vẫn cho rằng chỉ số IQ của em rất thấp, nhưng bây giờ so sánh với hắn ta, em cảm thấy mình thật là thông minh.”
Hạ An Lan mỉm cười: “Ừ, em rất thông minh, thế chuyện này, mặc kệ nhé.”
Tô Ngưng Mi gật đầu: “Mặc kệ, nhất định là mặc kệ, em không có nhiều tiền với sức lực để lãng phí cho hắn. Hắn nên bị vứt vào chỗ rác rưởi để xử lý từ lâu rồi. Cứ để hắn ta sống vài ngày đáng nhớ đến cuối đời ở trong đồn cảnh sát của nước mình.”
“Được.. có điều, cho dù em không đi bảo lãnh cho hắn, hắn cũng không ở lại đồn cảnh sát bao lâu nữa đâu. Những ngày sau em phải hết sức chú ý, đừng để hắn cho vào tròng.”
“Được, em biết rồi, em nhất định sẽ không để cho hắn thừa cơ giở trò.”
Tô Ngưng Mi chỉ cần nhớ đến bộ mặt của Nhạc Tường Trình, là đã muốn lấy cái gậy vừa hút bể phốt phụt lên mặt hắn. Thằng đàn ông đê tiện đó, chỉ cần lại gần cô nửa bước, cô sẽ dám giết chết hắn ta.
“Mấy hôm nay, nếu... có thời gian, anh sẽ đến thăm em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.