Chương trước
Chương sau
Tô Ngưng Mi tim đập thình thịch, anh ấy... Không hỏi?
Cô cứ tưởng Hạ An Lan nhất định sẽ hỏi người đó là ai, nhưng không ngờ, đột nhiên anh lại nói phải đi! Vốn không nhắc đến.
Việc này khiến Tô Ngưng Mi cũng không dám tin vào tai của mình, anh lại dễ dàng tha cho cô như vậy sao?
Lần này sao anh lại tốt bụng vậy? Cô không nghe lầm chứ?
Tô Ngưng Mi chầm chậm quay đầu lại, “Anh... phải đi sao?”
“Đúng vậy, nên đi rồi, thời gian ở lại đây đã rất lâu rồi.”
Lần này Tô Ngưng Mi đã nghe hiểu rồi, đúng là Hạ An Lan nói anh phải đi, hình như anh bỗng chốc đã trở lại dáng vẻ trước đây rồi.
“Ối, em... tiễn anh ra ngoài.” Tô Ngưng Mi vội bước xuống giường.
Nhưng cô vừa đứng dậy, đã bị Hạ An Lan đè hai vai ngồi xuống.
“Anh...”
Ngón tay thon dài của Hạ An Lan nhanh chóng, chẳng mấy chốc, đã cài hết những chiếc cúc cô chưa cài xong lại.
Tô Ngưng Mi bùi ngùi, mặt đẹp, tay cũng đẹp, cài cúc áo, nhìn cũng đẹp hơn người, còn hay hơn người ta đánh đàn piano nữa!
“Lần sau, đừng sơ ý như vậy nữa.”
Tô Ngưng Mi đỏ mặt gật đầu: “Ừm... Em ở trước mặt người khác, sẽ không như vậy.”
Cô chỉ ở trước mặt Hạ An Lan, mới mất đi lí trí như vậy.
Hạ An Lan vuốt vuốt tóc cô: “Ra ngoài thôi.”

Tô Ngưng Mi đi cùng Hạ An Lan xuống phòng khách, trên đường đi anh đi đằng trước, cô đi theo sau. Cô vuốt vuốt tóc, sao có cảm giác, hình như anh mới là chủ nhà, cô mới là khách vậy.
Đến phòng khách, cả nhà đều ở đó, hình như đang thương lượng gì đó, nhìn thấy hai người đi đến, tất cả ánh mắt đều trở nên rất ám muội.
Tô Ngưng Mi và Hạ An Lan đều biết rõ vì sao, nhưng hai người chẳng nói gì.
Hạ An Lan nói rõ ý muốn đi.
Bà Tô lo lắng hỏi: “An Lan tỉnh rồi à, sao không nghỉ ngơi thêm một chút?”
Từ lúc bà xông vào, đến bây giờ tuy cũng đã một lúc, nhưng, người trẻ tuổi như lửa gần rơm, sao không ở lại thêm một lát chứ?
Bà Tô nhìn Tô Ngưng Mi, ừm, đôi má ửng hồ, trong mắt có ngấn nước, dáng vẻ e thẹn, quả là giống dáng vẻ vừa được yêu thương xong.
Hai đứa trẻ này, càng nhìn càng thấy xứng đôi.
Hạ An Lan dường như không nghe hiểu ý của bà Tô, mỉm cười: “Cảm ơn bác trai bác gái hôm nay đã khoản đãi, cháu cũng muốn ở lại lâu hơn, nhưng tiếc quá, hôm nay Hải Thành còn rất nhiều chuyện phải làm, chỉ đành về trước. Đợi sau này có thời gian, cháu nhất định sẽ lại đến thăm hai bác.”
Bà Tô vỗ vào tay anh: “Vậy cháu nhớ đó, có thời gian, nhất định phải đến nhé.”
Thật ra, bây giờ trong lòng bà đang nghĩ: Tiểu tử ngoan, khá lắm, đã bị bà phá hỏng việc tốt của cháu và Mi Mi, vừa ra khỏi cửa, đã biến thành dáng vẻ phong độ, ôn văn nho nhã!
Hạ An Lan gật đầu: “Bác gái yên tâm, có thời gian cháu nhất định sẽ đến, đến lúc đó bác đừng trách cháu đến nhiều quá là được.”
“Được, nếu cháu ngày nào cũng đến thì bác còn mong gì hơn nữa.”
Tô Ngưng Mi ở một bên giả chết, dường như hoàn toàn không nghe thấy, những lời họ nói, trong đầu cô toàn là những lời hôm nay Hạ An Lan đã nói với cô, hoàn toàn không thể tưởng tượng, sau khi cô uống say, bỗng chốc lại biến thành mãnh thú.
Ôi, một khi uống rượu thành hận thiên thu.
Hạ An Lan nói vài câu với bà Tô, sau đó nói với ông Tô: “Bác trai, vậy cháu xin cáo từ.”
Ông Tô gật đầu: “Đi, bác tiễn cháu...”
Đã được người ta giúp con mình, còn nhận quà của người ta, ông Tô đã nhận cũng đã uống rồi, hơn nữa, lúc uống rượu ông còn rất vui vẻ, đương nhiên, sức lực thì không đủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.