Chương trước
Chương sau
Hạ Như Sương lúc đó sững sờ, ý gì đây?
Xuống... địa ngục?
Bọn họ đang nói cô ta sao?
Không, không thể nào, cô ta đã ra khỏi đó rồi, lên tàu buôn lậu rồi, cô ta đã tự do rồi. Cô ta có thể nghe thấy được tiếng sóng biển bên ngoài. Làm sao cô ta có thể chết bây giờ được?
Toàn thân Hạ Như Sương đều đau đớn, sau khi thuốc không còn tác dụng nữa, cô ta càng cảm nhận rõ hơn nỗi đau trên cơ thể mình. Hạ Như Sương run rẩy hỏi: “Các anh nói gì vậy?”
“Chăm sóc cho tốt cho cô xuống địa ngục chứ sao, đã nghe rõ chưa? Chưa nghe rõ, thì chúng tôi có thể nói thêm lần nữa.”
“Không, các anh không thể làm thế với tôi. Ai bảo các anh làm như vậy?” Hạ Như Sương không thể tin rằng mình vẫn phải chết. Rõ ràng cô ta đã thoát khỏi tay Hạ An Lan rồi, tại sao vẫn phải giết cô ta?
Đối phương nói cho cô ta biết: “Tất nhiên là người đã đem cô lên tàu, không thì cô nghĩ là ai?”
“Người đưa tôi lên tàu? Là anh ta… không, không thể nào, anh ta cứu tôi thoát khỏi tay Hạ An Lan, đưa tôi lên tàu, anh ta không có lý do gì để giết tôi. Nếu anh ta muốn giết tôi, sao không ra tay từ trước. Rốt cuộc thì các người là ai? Tại sao lại phải giết tôi?”
Nếu người chuyển Hạ Như Sương đến đây muốn giết cô ta, thì đã có rất nhiều cơ hội để ra tay rồi, hoặc là anh ta hoàn toàn có thể cho cô ta uống thuốc độc, cần gì phải làm như thế này?
Thế nên, không thể là anh ta.
Thế thì là ai mới được? Hạ An Lan sao? Cũng không thể là Hạ An Lan. Hạ An Lan đã quyết định giết cô ta, thì cơ bản sẽ không để cô ta ra nước ngoài, hơn nữa giờ đây chắc gì anh ta đã biết cô vẫn còn sống.
Hạ Như Sương cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, bỗng nhiên cô ta không nghĩ ra được ai không muốn cô ta sống sót.
Người trên tàu cười nói: “Cô phân tích không sai, nhưng mà, vẫn phải chết.”
Hạ Như Sương kêu to: “Cho dù chết, ít ra cũng cho tôi làm một con ma hiểu rõ chuyện, nói cho tôi biết, tại sao? Ở trên chiếc tàu này, tôi đã làm ảnh hưởng đến ai, tại sao không chứa chấp nổi tôi?”
“Sao lại không ảnh hưởng đến ai, bây giờ cô là đồ tàn phế, ngoài việc ăn ra, thì không làm gì được cả. Không thể lãng phí thức ăn thêm được nữa, sẽ làm ảnh hưởng đến những người khác. Thức ăn và nước uống trên tàu có hạn. Cô còn sống uống thêm một ngụm nước, thì người khác phải uống ít đi một ngụm. Hơn nữa… vốn có người không muốn cô sống sót đến Mỹ.”
“Các anh nói cho tôi biết rốt cuộc thì là ai. Dù sao tôi cũng chết chắc rồi, cầu xin các anh nói cho tôi biết, rốt cuộc thì là ai…”
Người đứng trước mặt cô ta nhún vai nói: “Được thôi, nể tình cô có vẻ đáng thương, tôi nói cho cô biết, là tin tức ở bên Mỹ, người ta… không muốn cô sống sót đến đó.”
Hạ Như Sương vừa nghe đến bên Mỹ, lập tức nhớ đến một người, cô ta hốt hoảng hét lên: “Châu phu nhân…”
“Tại sao bà ta phải làm thế? Bà ta đã phái người cứu tôi ra, tại sao lại phải giết tôi giữa biển Công?”
Hạ Như Sương bàng hoàng sững sờ, cô ta gần như không biết nên giải thích thế nào về những chuyện xảy ra trước mắt.
Sau khi cứu cô ta rồi, lại giết cô ta. Những chuyện lãng phí thời gian, lãng phí công sức như vậy, có phải quá rắc rối tốn kém không?
Nhưng Hạ Như Sương vẫn phải tin, vì cô ta không nghĩ ra được còn ai không muốn cô ta sống nữa.
“Nếu cô có đầu óc thì rất dễ dàng hiểu ra, cho người cứu cô, là để bịt miệng cô lại, ngăn cho cô không nói ra những điều không nên nói. Hơn nữa, ở địa bàn của Hạ An Lan, có rất nhiều rủi ro. Còn trên tàu chúng tôi, bây giờ đã ra khỏi lãnh thổ rồi, ở trên biển, ra tay ở đây, chúng tôi sẽ không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Tất nhiên, cô là một người buôn lậu, người buôn lậu chết rồi, ai điều tra làm gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.