Hạ Như Sương lúc đó sững sờ, ý gì đây?
Xuống... địa ngục?
Bọn họ đang nói cô ta sao?
Không, không thể nào, cô ta đã ra khỏi đó rồi, lên tàu buôn lậu rồi, cô ta đã tự do rồi. Cô ta có thể nghe thấy được tiếng sóng biển bên ngoài. Làm sao cô ta có thể chết bây giờ được?
Toàn thân Hạ Như Sương đều đau đớn, sau khi thuốc không còn tác dụng nữa, cô ta càng cảm nhận rõ hơn nỗi đau trên cơ thể mình. Hạ Như Sương run rẩy hỏi: “Các anh nói gì vậy?”
“Chăm sóc cho tốt cho cô xuống địa ngục chứ sao, đã nghe rõ chưa? Chưa nghe rõ, thì chúng tôi có thể nói thêm lần nữa.”
“Không, các anh không thể làm thế với tôi. Ai bảo các anh làm như vậy?” Hạ Như Sương không thể tin rằng mình vẫn phải chết. Rõ ràng cô ta đã thoát khỏi tay Hạ An Lan rồi, tại sao vẫn phải giết cô ta?
Đối phương nói cho cô ta biết: “Tất nhiên là người đã đem cô lên tàu, không thì cô nghĩ là ai?”
“Người đưa tôi lên tàu? Là anh ta… không, không thể nào, anh ta cứu tôi thoát khỏi tay Hạ An Lan, đưa tôi lên tàu, anh ta không có lý do gì để giết tôi. Nếu anh ta muốn giết tôi, sao không ra tay từ trước. Rốt cuộc thì các người là ai? Tại sao lại phải giết tôi?”
Nếu người chuyển Hạ Như Sương đến đây muốn giết cô ta, thì đã có rất nhiều cơ hội để ra tay rồi, hoặc là anh ta hoàn toàn có thể cho cô ta uống thuốc độc, cần gì phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878730/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.