Chương trước
Chương sau
Đúng lúc sắp ngất đi, Hạ Như Sương nhìn thấy động tác tay đó, người đó làm ký hiệu số 7.
Hạ Như Sương vốn dĩ ngất đi, nhưng đúng lúc đó lại trở nên tỉnh táo.
Cô ta biết thời gian mình bị giam ở đây chưa lâu, nhiều nhất cũng mới chỉ hai ngày.
Nhưng đối với cô ta, hai ngày ngắn ngủi đó dài hơn cả hai thế kỷ, bởi vì quá đau đớn.
Đến đây rồi, Hạ Như Sương mới biết, những thủ đoạn tra tấn mà cô ta từng biết, cơ bản chỉ là vặt vãnh, hoàn toàn không thể so sánh với các thủ đoạn ở đây.
Những người ở đây giống như người máy vậy, chưa từng nói với cô ta nhiều hơn một câu, lúc bắt đầu chỉ tra tấn chứ không tra hỏi.
Sau đó bắt đầu tra hỏi rồi, nhưng bọn họ chỉ hỏi đúng một câu: “Có điều gì muốn nói không?”
Nếu như cô ta trả lời không có, thì bọn họ không nói thêm điều gì vô ích nữa, trực tiếp tra tấn.
Trong hai ngày ở đây, những hình pháp mà cô ta trải qua chưa có cái nào lặp lại, cái sau đau đớn hơn cái trước, cái sau đáng sợ hơn cái trước, đó là những thủ đoạn tra tấn mà người bình thường không thể tượng tượng ra được.
Mỗi lần nhìn thấy những người đó, trong lòng Hạ Như Sương lại dấy lên nỗi lo lắng và sợ hãi không nói nên lời. Những người đó quá đáng sợ, bọn họ không có dù chỉ một chút tình cảm và hơi ấm, cứ như ngày nào cũng lặp đi lặp lại những mệnh lệnh và trình tự đã được thiết lập sẵn.
Giờ đây Hạ Như Sương biết rằng cô ta không còn có cách nào nữa, không ai nhìn đến bộ dạng bây giờ của cô ta. Cô ta thử dùng tiền mua chuộc, nhưng những người đó dường như không nghe thấy cô ta nói, hoàn toàn lãnh đạm với cô ta.
Cô ta tưởng rằng mình không còn bất cứ đường sống nào nữa, vào đây rồi, có lẽ cả đời cũng không thoát ra được.
Còn người ở Mỹ, có lẽ chỉ mong cô ta chết, không thể nào lại bố trí người đến cứu cô ta.
Nhưng không ngờ rằng, người đó thực sự lại có năng lực lớn như vậy, thò tay được cả vào chỗ này.
“7”, con số này không có hàm ý gì đặc biệt, chỉ là bởi vì hai mươi năm trước, ngày bắt cóc Tiểu Ái là ngày mùng bảy.
Lúc nhìn thấy người đó ra ký hiệu, bỗng nhiên Hạ Như Sương vui mừng cực độ, trong đầu chỉ vang lên một âm thanh - cô ta được cứu rồi.
Người đó ra ký hiệu với cô ta xong, liền rời khỏi phòng giam.
Trong lòng cô ta phút chốc vui mừng, ngay cả nỗi đau đớn trên cơ thể lúc này cũng cũng giảm đi đáng kể.
Có lẽ, cô ta thật sự có thể sống sót ra khỏi đây.
Cho dù ở trong nước, Hạ An Lan có nhiều quyền thế hơn nữa thì đã sao. Giờ đây, đến cả nơi bí mật như thế này, cũng bị người ta trà trộn vào rồi.
Hạ Như Sương thật sự muốn cười to lên, nhưng cơ thể cô ta không động đậy được nữa, chỉ có đầu là còn có thể lắc lư.
Nhưng cho dù đã đến nông nỗi này, thì cô ta vẫn muốn sống, cho dù là sống như một con chó.
Trong lòng Hạ Như Sương dấy lên một hy vọng mong manh, cô ta phải chớp lấy cơ hội để cứu sống bản thân mình.
Cho dù rất có thể, đây cũng là cái bẫy mà Hạ An Lan đào sẵn cho cô ta. Thế nhưng, cô ta không quan tâm nhiều đến thế được, cô ta chịu đựng đủ rồi, nơi này còn đáng sợ hơn cả địa ngục.
Tự tay cô ta đẩy Nhiếp Thu Sính vào địa ngục, nên anh trai Nhiếp Thu Sính khiến cô ta phải sống không bằng chết.
Hạ Như Sương không còn muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa, người lúc nãy là hy vọng duy nhất của cô ta.
Cô ta nói với bản thân mình rằng, nếu người đó là do Hạ An Lan sắp đặt, thì cũng không thể đến giờ mới xuất hiện.
Một người khôn ngoan sành sỏi như Hạ An Lan, có điều gì mà anh ta không nghĩ ra được. Nếu anh ta muốn ra tay, thì sớm đã ra tay rồi, chứ không đợi đến bây giờ.
Nhất định là người ở nước ngoài, bà ta lo lắng, chẳng may cô ta khai ra hết tất cả mọ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.