Chương trước
Chương sau
Năm đó ông lão đến cô nhi viện, muốn chọn một cô bé tính khí tốt, đơn giản, tâm địa lương thiện, có thể chăm sóc cho Tiểu Ái, chơi cùng cô bé, yêu thương cô.
Viện trưởng đem tất cả trẻ em trong cô nhi viện đến trước mặt ông. Lúc đó Hạ Như Sương có tên là Hoàng Anh, gầy gò ốm yếu, suy dinh dưỡng nghiêm trọng, cả khuôn mặt chỉ thấy hai đôi mắt lồi to. Nó nhìn người khác với ánh mắt rụt rè, giọng nói cũng rất nhỏ nhẹ, không ngừng che chở cho bé trai đứng cạnh.
Lúc đó ông lão nhìn thấy hành động đó, cuối cùng mới quyết định nhận cô ta.
Thế nên ông đem Hoàng Anh về nhà họ Hạ, đổi tên cho cô ta, gọi là Hạ Như Sương.
Vốn dĩ ông muốn cho cô ta nhập hộ khẩu nhà họ Hạ, nhưng bà Hạ không đồng ý, nói rằng bà chỉ có một đứa con gái là Tiểu Ái, bà sẽ không có thêm một đứa con gái nào nữa.
Thế nên Hạ Như Sương mới có thể mang họ Hạ, nhưng vẫn luôn không phải là người nhà họ Hạ.
Vì chuyện này mà lúc đó ông còn trách vợ mình, ông cho rằng chỉ là thêm người vào hộ khẩu thôi, chẳng có gì to tát cả.
Nhưng bây giờ xem ra, vợ ông mới là người nhìn rõ nhất. Nếu như năm đó đi đến cô nhi viện, dẫn bà đi cùng, thì chắc sẽ không xảy ra tai họa về sau.
Năm đó ông Hạ làm sao biết được rằng, chưa đầy hai năm, người bạn mà ông tự tay chọn cho con gái mình, lại là nguồn gốc đẩy cô bé xuống địa ngục.
Hai mươi năm rồi, quãng thời gian dài đằng đẵng.
Tiểu Ái bị bắt cóc, được nhận nuôi, sống một cuộc sống đói rét thiếu thốn với cha mẹ nuôi, bị dòng đời xô đẩy phải lấy một tên không bằng súc sinh.
Con gái ông vốn phải được chiều chuộng muôn phần, lại bị Hạ Như Sương hãm hại đến mức luôn phải đấu tranh giữa lằn ranh sống chết.
Trước tất cả những điều đó, ông đều có trách nhiệm không thể chối cãi được.
Hạ Như Sương bị đánh cho rách mồm rách miệng, răng lợi lung lay, mồm toàn máu. Mặc dù ông lão đã cao tuổi, nhưng dù sao cũng là đàn ông, hơn nữa, lửa hận ngùn ngụt, ra tay nặng hơn bình thường nhiều. Hai cái bạt tai khiến Hạ Như Sương hoa mắt chóng mặt, tai ù đặc, sắp chấn thương sọ não đến nơi.
Thế nhưng, Hạ Như Sương vẫn không chịu bỏ cuộc, cô ta ngoan cố, đấu tranh: “Chú ơi, con thật sự…thật sự không phải là con, tại sao, mọi người, đều không tin… tại sao… là con bị đe dọa…”
Cô ta nức nở: “Vâng, con thừa nhận, chuyện năm đó, con có trách nhiệm. Nhưng ban đầu con cũng bị ép buộc không còn cách nào khác. Tất cả là do Diệp Kiến Công, hắn cấu kết với người khác, bọn họ đe doạ con. Lúc đó…bọn họ lừa con, bọn họ nói, chỉ cần con lừa Tiểu Ái ra ngoài, thì sẽ không giết con. Bọn họ cam kết với con, nói rằng không làm hại Tiểu Ái, con mới đem Tiểu Ái đi. Con đã hối hận rất nhiều năm, thế nên con mới không ngừng tìm kiếm cô ấy, để bù đắp lại lỗi lầm mà con đã phạm phải…”
Hạ Như Sương không muốn chết, cô ta cảm thấy mình không nên chết lúc này, cô ta rất khó khăn mới bước được đến vị trí hôm nay, cô ta không đành lòng chết như vậy.
Đến giờ, ông lão đã hoàn toàn không tin Hạ Như Sương nữa, đứng trước chứng cớ, làm gì còn chỗ cho cô ta phân bua. Cô ta càng không chịu nhận, ông Hạ càng cảm thấy cô ta tâm địa nham hiểm, điên cuồng rồ dại…
Ông tức giận quát to: “Câm mồm, chuyện đã thế này, mà cô vẫn còn bao biện. Cô coi người trong thiên hạ này là đồ ngốc hết sao? Tội thật sự hối hận ngày trước, cô hãm hại con gái tôi mà vẫn còn mặt mũi nói rằng cô bị ép buộc, giết cô cả chục lần tôi cũng không hết hận.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.