Chương trước
Chương sau
Nhưng ông không ngờ người đàn bà đó lại điên cuồng rồ dại đến mức ấy.
Tiểu Ái mới có 5 tuổi thôi, vậy mà Hạ Như Sương lại có thể ra tay độc ác như vậy.
Hạ An Lan nói: “Về nhà thôi, mẹ vẫn đang đợi.”
Ông lão lắc đầu: “Cha, cha phải đi gặp Hạ Như Sương một lần. Cha phải đi hỏi cô ta, tại sao phải làm như vậy.”
“Cho dù đi hỏi thì đã sao, có ý nghĩa gì sao?” Hạ An Lan cũng không biết trong lòng ông lão đang nghĩ gì, im lặng một lúc, rồi nói: “Thôi được, muốn đi thì đi vậy.”
Anh vẫy tay ra hiệu cho người đưa ông lão đi.
Dù sao lúc này, Hạ Như Sương cũng không làm gì được cả, không thể làm hại đến ông lão.
Chỉ là, sau khi gặp ông lão, chắc chắn cô ta lại sẽ tiếp tục ngụy biện.
Hạ An Lan nhìn vào máy giám sát, thấy ông lão được đưa vào phòng giam Hạ Như Sương.
Một lúc sau, Hạ Như Sương nhìn thấy ông lão. Lúc đó, anh nhìn thấy trong mắt cô ta hai chữ hy vọng.
Có lẽ đối với Hạ Như Sương mà nói, ông lão là chiếc phao cứu mạng cuối cùng của cô ta, là hy vọng duy nhất của cô ta, bởi vì ông lão là người cả tin duy nhất trong nhà họ Hạ, không thì cũng không đến nỗi bị cô ta lừa gạt lâu như vậy.
Toàn thân Hạ Như Sương đã không còn động đậy được, chỉ có đầu cô ta là có thể lắc lư, nhưng nhìn thấy ông lão, cả người cô ta như thể được sống lại.
Cô ta mừng rỡ gọi: “Chú ơi, thật là chú sao? Không phải là con đang mơ chứ?”
Ông lão nhìn Hạ Như Sương, hận bản thân mình có mắt như mù, hận Hạ Như Sương lòng lang dạ sói.
Những năm nay, thực ra cũng có lúc ông đã từng nghi ngờ, chỉ là ông chưa từng đi phân tích. Ông luôn cho mình là đúng, ông đã quá tin tưởng Hạ Như Sương.
Ông lão hỏi cô ta: “Nhiều năm nay, tôi tự hỏi chưa từng có chỗ nào không phải với cô. Tôi đem cô từ trại mồ côi về nhà, cho cô cơm ăn áo mặc, cho cô được tiếp nhận giáo dục cấp cao. Cho dù trong cuộc sống hay bất cứ phương diện nào khác đều chưa từng bạc đãi cô, càng không nói bởi vì nhận nuôi cô, mà cảm thấy mình là ân nhân của cô, đối xử với cô như người hầu kẻ hạ. Nhà họ Hạ chúng tôi, chưa từng làm gì có lỗi với cô, thế nhưng, tại sao cô phải hãm hại con gái tôi?”
Hạ Như Sương biết ông lão xuất hiện ở đây, nhất định là do Hạ An Lan dẫn đến, nhất định ông đã biết hết những gì cô ta làm.
Thế nhưng cô ta không chịu thừa nhận, chết cũng không chịu nhận.
Cô ta tỏ vẻ oan uổng tội nghiệp: “Chú ơi, chú nói gì vậy, cháu hãm hại Tiểu Ái lúc nào, cháu chưa từng. Chú đừng nghe những lời vu oan giáng họa, làm sao cháu có thể hãm hại Tiểu Ái được, con bé là em gái cháu mà!”
Ông lão giơ tay lên, giáng một cái bạt tai thật mạnh.
Một tiếng bốp vang lên rất to giữa những bức tường kín mít.
Giữa con trai ruột, con gái ruột và cô con gái nuôi này, tất nhiên ông không hề do dự tin tưởng vào con ruột của mình.
Ông hận Hạ Như Sương bao nhiêu, thì cái tát đó mạnh bấy nhiêu, dường như sắp khiến Hạ Như Sương và cả chiếc ghế cô ta đang ngồi đều lật ngửa.
“Em gái? Cô không xứng đáng nhắc đến hai chữ đó. Nếu không phải vì Tiểu Ái, cô nghĩ rằng tôi sẽ đem cô về nhà họ Hạ sao? Tôi thật là có mắt như mù, để cô bước vào cửa nhà họ Hạ. Cô thật sự nghĩ rằng đến nhà họ Hạ rồi, là cô có thể một bước đổi đời sao?”
Hạ Như Sương khóc lóc: “Chú ơi, rốt cuộc chú đang nói gì cháu nghe không hiểu, lẽ nào chú cho rằng năm đó cháu hãm hại Tiểu Ái? Thế nhưng năm đó cháu mới có 8 tuổi, sao cháu có thể hại người được. Cháu thừa nhận cháu có đố kỵ, nhưng thực sự cháu không hại người.”
Cô ta chưa nói xong, ông lão đã giáng thêm một cái bạt tai nữa: “Năm đó, tôi có thể khiến cô trở thành con nuôi nhà họ Hạ, thì bây giờ, tôi cũng có thể khiến cô quay trở lại làm Hoàng Anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.