Chương trước
Chương sau
Nghe thấy tiếng bước chân vội vàng từ xa vọng lại, Du Dực nhíu mày: “Anh vợ tôi đến rồi. Chị dâu, chị nên ngẫm lại xem nên dùng lời lẽ mào đầu gì để hoan nghênh Hạ thị trưởng đại giá quang lâm đi!”
Tiếng bước chân của Hạ An Lan giống như dao nhọn, đâm vào lòng Hạ Như Sương khiến cô ta kinh hoàng, sợ hãi. Lòng cô ta co rút kịch liệt.
Sắc mặt Hạ Như Sương trắng như quỷ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thế chết ngất.
Mắt thấy Hạ An Lan sẽ đến cửa, Hạ Như Sương đột nhiên nói: “Diệp Kiến Công, mặc kệ ông có tin hay không, tôi tới đây là để cứu ông.”
Du Dực cười lạnh: “Cầm pê-ni-xi-lin đến cứu ông ta, lý do này của chị thật không tồi đâu. Diệp Kiến Công, nếu tôi là ông, không chừng sẽ tin tưởng chị ta đó.”
Ánh mắt Diệp Kiến Công giật giật nhưng vẫn không nói gì.
Loảng xoảng một tiếng, cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra, từ bên ngoài nổi lên một trận gió, xông thẳng tới trước mặt Hạ Như Sương.
Cô ta đối mặt với ánh mắt của Hạ An Lan.
Đôi mắt kia không hề có độ ấm, không có tình cảm, thậm chí ngay cả hơi thở cũng không có. Hạ Như Sương sợ hãi đến nỗi ngay cả việc run rẩy cũng không làm được, đây là người mà cô ta sợ nhất trên đời.
Hạ An Lan đi vào, mang theo một khí thể áp đảo, giống như mang theo cuồng phong sóng thần đến càn quét.
Người sau lưng anh nhanh chóng mang đến một chiếc ghế dựa, chờ khi Hạ An Lan dừng lại thì đặt ở sau lưng anh.
Hạ An Lan nói với Du Dực: “Cậu vất vả rồi.”
“Tất cả đều là vì vợ tôi thôi!”
Khoé môi Hạ An Lan động đậy một chút, xem như nở nụ cười.
Anh ngồi xuống, hỏi: “Các người, ai nói trước?”
Hạ Như Sương muốn mở miệng gọi người nhưng dù cô ta mở miệng, yết hầu lại sợ hãi đến mức không phát ra âm thanh.
Diệp Kiến Công cũng không động đậy. Từ lúc mở mắt thấy Hạ Như Sương chuẩn bị giết mình đến bây giờ, trong đầu ông ta hiện lên một màn bao nhiêu năm qua, kể từ khi ông ta bắt đầu bắt cóc Tiểu Ái.
Đến giờ khắc này, rốt cuộc ông ta cũng tin vào cái gì gọi là nhân quả - báo ứng.
Không phải là không có báo ứng mà chỉ là chưa đến lúc.
Bọn họ đã làm những chuyện xấu xa kia, mặc dù đổi lại được 20 năm vinh hoa phú quý nhưng rốt cuộc cũng đến lúc ông trời quyết định trừng phạt bọn họ.
Một lát sau, Diệp Kiến Công mở miệng nói: “Để tôi nói trước đi.”
Giọng nói của ông ta vẫn vô lực, khà khàn, già nua như cũ nhưng lại lộ ra nỗi tuyệt vọng sâu thẳm.
Hạ Như Sương quay đầu về phía Diệp Kiến Công. Cô ta muốn nhào lên ngăn cản nhưng giờ thì cái gì cô ta cũng không thể làm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Kiến Công từng chút một khai ra những chuyện quá khứ bao nhiêu năm qua của bọn họ.
Diệp Kiến Công trầm ngâm một lát, nói: “Tôi biết mình gây ra nghiệp chướng nặng nề. Tôi không cầu xin có thể sống tiếp, nếu muốn nói thì để nói từ lúc bắt đầu đi.”
“Tôi với Hạ Như Sương đã biết nhau rất nhiều năm, nhưng hết thảy ngọn nguồn... đều là từ 20 năm trước...”
Hạ An Lan căng thẳng, 20 năm trước ư, sớm như vậy sao? Không lẽ... Thật sự khi Tiểu Ái bị bắt đi năm đó có quan hệ sao?
“20 năm trước, khi đó tôi còn trẻ, không có nghề nghiệp ổn định, tuổi trẻ khí thịnh, chỉ giỏi chơi bời lêu lổng, lại thích tiêu xài nên mới lăn lộn trong giới xã hội đen. Lúc ấy tôi vốn cho rằng cả đời mình có thể cứ như thế này. Không ngờ một ngày nọ, Hạ Như Sương đột nhiên tới tìm tối, nói với tôi rằng cô ta có thể cho tôi cuộc sống thượng lưu, có thể cho tôi gia sản cả đời tiêu cũng không hết...”
Diệp Kiến Công cười khổ một tiếng: “Khi đó, tôi rất khao khát muốn được nổi bật, muốn kiếm được nhiều tiền, nếu chỉ cần mạo hiểm một lần mà có thể thật sự thành công thì sao lại không làm? Vì vậy, ôm tâm lý may mắn, tôi đồng ý.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.