Chương trước
Chương sau
VIỆC NÀY CŨNG KHÔNG TỆ, MUỐN THỌC GẬY BÁNH XE À?
Tô Ngưng Mi quay đầu nhìn về phía trước: “Phía trước? Phía trước là ai? Ồ, đây… hình như là… là…”
Xe đến gần hơn một chút, Tô Ngưng Mi mới nhớ ra: “Đây không phải là người hôm qua sao, chính là Hạ Thị Trưởng? Sao lại gặp anh ấy ở đây chứ?”
Nhạc Thính Phong thật sự cảm thấy IQ của mẹ cậu không được cao lắm: “Mẹ, không tình cờ đâu, chúng ta đến trước cửa nhà người ta rồi.”
Tô Ngưng Mi nhìn lại, quả nhiên, đúng là đến nơi thật. Vừa nãy mải nói chuyện với con trai, chẳng để ý đến hai bên đường, không ngờ chớp mắt đã đến rồi: “Hả, đến rồi à?”
Nhạc Thính Phong: “Đến rồi.”
Tô Ngưng Mi đang định hạ cửa sổ xuống giơ tay chào hỏi Hạ An Lan, đột nhiên nhớ lại lúc nãy con trai nói - Người này cũng không tệ?
Cô chớp chớp mắt, trước mắt có hai người, một người là Hạ An Lan, còn một người nữa đang đứng nói chuyện với anh ta.
Xe dừng lại, cô không vội xuống xe, hỏi: “Con trai, lúc nãy con vừa nói... không tệ?”
“Mẹ nghe nhầm rồi.”
Nhạc Thính Phong đẩy cửa xe bước xuống.
Tô Ngưng Mi mắng thầm, tiểu tử thối này.
Cô xuống xe vẫy tay với Hạ An Lan: “Hạ Thị Trưởng, chào buổi sáng.”
Hạ An Lan khẽ gật đầu với cô, mỉm cười: “Chào buổi sáng, đến rồi à, mau vào trong đi, bữa sáng vừa chuẩn bị xong.”
Nụ cười đó khiến tim của Tô Ngưng Mi đập nhanh một chút, “hihi, lần nào cũng đến ăn ké, thật ngại quá.”
Nhạc Thính Phong đứng bên cạnh bĩu môi, việc ngại này yêu cầu cao như thế, mẹ cũng biết à?
Nụ cười trên mặt Hạ An Lan càng tươi hơn: “Em đến đây, cả nhà anh đều rất hoan nghênh, chẳng có gì phải ngại, mọi người đều là bạn bè, vào đi.”
“Dạ, được... Vậy bọn em vào trước.”
Tô Ngưng Mi kéo con trai vào cửa.
Hạ An Lan mỉm cười nhìn họ bước vào, bề ngoài anh thể hiện phong quang tề nguyệt, nhưng trong lòng lại đang nghĩ, xem ra quả nhiên anh ở trước mặt cô chẳng có chút cảm giác tồn tại nào.
Lúc đi vào cửa, Nhạc Thính Phong hỏi: “Mẹ, mẹ không suy nghĩ lại à?”
Tô Ngưng Mi sững người: “Suy nghĩ chuyện gì?”
“Thọc gậy bánh xe.”
“Hả?”
Tô Ngưng Mi đổ mồ hôi đầy đầu, thọc gậy bánh xe gì chứ?
Cô muốn hỏi con trai mình có ý gì.
Nhưng Nhạc Thính Phong đã bước qua cô, rất lễ phép nói: “Ông, bà, dì Tiểu Ái, chú Du, chào buổi sáng.”
Bà Hạ nhìn thấy Tô Ngưng Mi mắt đã sáng lên, vội giơ tay: “Chào buổi sáng, mau ngồi đi.”
“Chị Mi, chị mau ngồi xuống đi.” Nhiếp Thu Sính sờ sờ đầu Thanh Ti, nói: “Thanh Ti, con chào dì Tô và anh đi.”
Thanh Ti ngoan ngoãn nói: “Chào buổi sáng dì Tô, chào buổi sáng anh Thính Phong.”
Tô Ngưng Mi nghe thấy giọng của Thanh Ti, cười đến híp cả mắt. Cuối cùng cô cũng sờ được khuôn mặt bé nhỏ của Thanh Ti: “Thanh Ti ngoan quá, chào con.”
Tối qua Nhiếp Thu Sính và bà Hạ đã xác định thống nhất mục tiêu, cô cười nói: “Sao anh con còn chưa vào, mau đi gọi anh ấy, chúng ta ăn sáng đã.”
Lúc này sao có thể không gọi anh ấy vào chứ, cùng ngồi với nhau ăn sáng, tìm hiểu nhau một chút, tốt biết mấy.
Nhiếp Thu Sính chạy đến mở cửa, nói với Hạ An Lan lúc đó đang đứng nói chuyện với thư kí: “Anh, sắp ăn sáng rồi, có chuyện gì quan trọng, ăn sáng xong hẵng làm?”
Hạ An Lan đang dặn dò thư kí, hôm nay nhất định là lúc Diệp Kiến Công sụp đổ, nhất định phải canh chừng cẩn thận, tuyệt đối không được xảy ra sự cố.
Anh nghe thấy Nhiếp Thu Sính gọi, gật đầu: “Được, anh sẽ vào ngay.”
“Cứ làm theo những gì tôi nói trước, cậu về đi.”
Đuổi thư ký về xong, Hạ An Lan bước vào. Bên bàn ăn chỉ còn một chỗ trống sát cạnh Tô Ngưng Mi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.