Chương trước
Chương sau
Nhạc Thính Phong xê ra gần phía cửa xe, cậu cảm thấy mẹ cậu đúng là quá ngây thơ, sao lại có thể nghĩ ra việc buồn cười thế chứ.
“Thích? Mẹ cảm thấy thích giữa con và Thanh Ti là kiểu thích mà mẹ nghĩ sao?”
****Việc này, rõ ràng không liên quan đến những đứa trẻ độ tuổi như cậu bây giờ?
Huống hồ những việc này, cậu chưa từng nghĩ đến.
Đúng là xem ra cậu thích cô bé Thanh Ti đó, nhưng, chỉ là cảm thấy cô bé rất thú vị, rất vui mà thôi, hoàn toàn khác kiểu thích mà mẹ cậu nói.
Tô Ngưng Mi xích lại gần con trai: “Dù cho không phải thì sau này cũng có thể bồi đắp tình cảm. Hơn nữa con đã 12 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa. Các bạn trai cùng lớp với con không phải đều đã yêu sớm rồi sao?”
Nhạc Thính Phong giờ cả biểu cảm kinh ngạc cũng không thể hiện ra được: “Ý của mẹ là, mẹ cũng muốn con yêu sớm?”
Tô Ngưng Mi sờ sờ mũi: “Nếu đối tượng là Thanh Ti, mẹ không phản đối.”
Nhạc Thính Phong nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ có tin không, nếu mẹ chạy đến trước mặt ba mẹ Thanh Ti nói những chuyện này, người ta sẽ trực tiếp ném mẹ ra ngoài, cả cửa nhà cũng không để mẹ bước qua đó.”
Tô Ngưng Mi sờ sờ mũi: “Mẹ... Mẹ, vậy nên mẹ mới nói với con. Con là con trai mẹ, con sẽ không bán đứng mẹ đâu phải không?”
“Cũng không biết được.”
“Con trai, con trai, con phải nghĩ cho mẹ đây. Mẹ thật sự rất thíchThanh Ti...”
Nhạc Thính Phong cảm thấy hơi đau đầu: “Mẹ, nếu đã thích con gái như vậy, sao mẹ không tự sinh một đứa đi. Dù gì mẹ ở tuổi này cũng không phải không thể sinh nữa.”
Tô Ngưng Mi giơ tay đánh nhẹ vào đầu con trai: “Tiểu tử thối nói gì vậy, mẹ cũng rất muốn sinh, nhưng mẹ sinh với ai chứ?”
Nhạc Thính Phong xoa xoa đầu mình, “Mẹ, con là một đứa con có tư tưởng tiến bộ, nếu mẹ tái hôn hoặc... dứt khoát tìm một tình nhân, con cũng không để ý đâu.”
Tình trạng của Nhạc gia khiến Nhạc Thính Phong không thể không trưởng thành sớm. Cậu hiểu rất rõ quan hệ của ba mẹ mình, càng hiểu rõ, ba ruột mình là một tên khốn, là một kẻ đồi bại.
Cậu biết mấy năm qua, một mình mẹ cậu chăm sóc nuôi nấng cậu, còn phải nghĩ cách giữ vững Nhạc Thị, không để Nhạc Thị bị kẻ khác dụng tâm, thôn tính.
Mẹ cậu vì cậu mà rất vất vả. Thật lòng cậu mong mẹ đừng vất vả như thế, mong bà có thể hạnh phúc.
Tô Ngưng Mi trừng mắt, con trai cô lại nói ra những lời này, “Con, con... Hừ, con không để ý thì mẹ để ý. Đàn ông bây giờ, làm gì có kẻ nào tốt. Mẹ tìm họ, có khác nào nhảy từ cái hố này, sang một cái hố khác chứ?”
“Sao không có. Mẹ, không phải hôm qua mẹ còn nó ba của Thanh Ti là một người đàn ông tốt hiếm có sao?”
Sắc mặt Tô Ngưng Mi thay đổi: “Tiểu tử thối, mẹ nói con biết, con đừng nghĩ bậy. Tiểu Ái và Du Dực người ta tình đầu ý hợp, yêu thương lẫn nhau. Con đừng bảo mẹ đi làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người ta. Nếu con có cách nghĩ này, mẹ sẽ đánh con đấy.”
Nhạc Thính Phong cau mày: “Mẹ nghĩ gì vậy, con chỉ muốn nói với mẹ nếu trên đời cả một người đàn ông tốt cũng chẳng còn, vậy sao mẹ Thanh Ti lại gặp được chứ?”
Tô Ngưng Mi quay đầu: “Hừm... Mẹ không được may mắn, không gặp được đàn ông tốt việc này có thể trách mẹ sao?”
Đột nhiên, Nhạc Thính Phong rất kỳ lạ nói: “Người này cũng không tệ.”
“Cái gì?” Tô Ngưng Mi sững người, sao đột nhiên con trai lại đổi chủ đề rồi, cũng nhanh thật, cô còn chưa theo kịp.
Nhạc Thính Phong hất cằm: “Mẹ nhìn phía trước xem?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.