Chương trước
Chương sau
Nhạc Thính Phong...
Tô Ngưng Mi cười hì hì: “Con nít không hiểu chuyện, để hai em chê cười rồi. Vậy… tạm biệt nhé!”
Nhiếp Thu Sính gật đầu, vẫy vẫy tay với cô.
Tô Ngưng Mi quay sang nói với tài xế là anh cả Tô gia nói: “Anh, chúng ta đi thôi.”
Anh cả Tô gia ở một bên thật muốn nói vài câu, em gái à, em nói tạm biệt với tất cả mọi người, vậy tốt xấu gì cũng phải nhìn Hạ Thị Trưởng chúng ta một cái, tạm biệt cậu ấy một cái. Coi thường người ta như vậy, anh thật chẳng chịu nổi.
Tô Ngưng Mi hình như nghe thấy lời nói trong lòng của anh mình. Cô nhớ đến Hạ An Lan, lại thò đầu ra ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn về hướng Hạ An Lan: “Ôi ôi... À còn, Hạ Thị Trưởng, suýt nữa thì quên mất anh, tạm biệt nhé!”
Lúc đó nụ cười trên mặt Hạ An Lan như đóng băng. Tô Ngưng Mi tạm biệt với người khác thì bịn rịn không nỡ, một tiếng hai tiếng cũng ngày mai gặp. Còn câu tạm biệt anh, có phải quá sơ sài rồi không. Cả một tiếng “Tạm biệt” cũng qua loa như thế.
Hạ An Lan không kìm nổi suy nghĩ, rốt cuộc anh ở trong mắt Tô Ngưng Mi có cảm giác tồn tại không.
Hay thực ra anh luôn là, một người chẳng có chút mị lực nào?
Hạ An Lan vốn rất tự tin, với tất cả mọi việc đều cảm thấy có thể khống chế. Đây là lần đầu anh phải dùng ánh mắt hoài nghi để xem xét chính mình.
Lúc này anh cười cũng cười không nổi, chỉ có thể dùng lễ phép cơ bản, nói hai chữ: “Tạm biệt.”
Nhiếp Thu Sính đứng một bên cúi đầu, cố nhịn không dám cười. Lúc nãy cô nhìn thấy sắc mặt anh trai mình, gương mặt trước nay vốn chỉ biết cười mỉm và nghiêm nghị ra, không ngờ còn có thể thay đổi biểu cảm phong phú như thế.
Anh cả Tô gia có chút áy náy ngại tạm biệt người bạn cũ này của mình. Tô Ngưng Mi ngồi sau anh thúc giục: “Anh, có thể đi rồi.”
Anh cả Tô gia: “Cái đó, An Lan bọn tớ về trước đây.”
Hạ An Lan: “Được.”
Sau khi xe của Tô gia rời đi, Du Dực từ từ bước đến sau lưng Hạ An Lan, vỗ vỗ vai anh, rất nghiêm túc nói: “Đừng đau lòng, đừng buồn, đừng hoài nghi mị lực của mình! Anh vẫn rất xuất sắc. Chỉ là... khi so sánh, người ta vẫn thích cháu gái của anh hơn.”
Khoé môi Hạ An Lan giật giật, anh nhìn Du Dực, nói: “Thời gian còn sớm, chi bằng đi chơi vài ván đi.”
Du Dực liền cảm thấy hối hận, ai bảo mình nói, ai bảo mình nhiều chuyện.
Hai ván mà Hạ An Lan nói, đó không phải là hai ván, có thể sẽ phải là nửa đêm.
“Việc đó... thôi đi vậy. Hôm nay mọi người đều đã mệt, em thấy...”
Hạ An Lan vỗ vỗ vai Du Dực, cắt ngang lời anh: “Đi thôi, đừng khiêm tốn.”
Du Dực xoay đầu nhìn Nhiếp Thu Sính ý muốn cầu cứu cô.
Kết quả bà xã đại nhân chỉ nhún vai, tỏ vẻ em cũng hết cách, và nói: “Đi đi, còn sớm mà.”
Du Dực...
Du Dực ủ rũ bị Hạ An Lan lôi vào phòng khách, trực tiếp bày bộ cờ vây ra - Đánh đi!
Nhiếp Thu Sính đưa Thanh Ti lên lầu, dỗ con bé ngủ xong mới ra ngoà. Nhìn thấy ba mẹ cô vẫn chưa ngủ, cô hỏi: “Ba mẹ nên đi ngủ rồi. Ba mẹ phải ngủ sớm chứ.”
Bà Hạ nắm lấy tay cô, nói: “Đến đây, ngồi bên cạnh mẹ này, mẹ con ta nói chuyện.”
Nhiếp Thu Sính ngồi xuống, nắm chặt tay bà: “Được, vậy con nói chuyện với mẹ.”
Nụ cười trên mặt bà Hạ tràn đầy thỏa mãn: “Mẹ không ngủ được, hôm nay vui quá.”
Cô hỏi: “Có phải do mẹ được gặp chị Mi, nên tâm trạng mới tốt vậy không?”
Bà lắc đầu: “Cũng không phải chỉ có vậy, gặp được con bé, mẹ cảm thấy những việc vốn tưởng như không thể, nhưng có lẽ vẫn có thể thực hiện được. Trong lòng mẹ hơi kích động, nên hưng phấn, không ngủ được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.