Chương trước
Chương sau
TẠI SAO KHÔNG TÁC HỢP CHO CHÚNG?
Trong lòng bà Hạ đã ngầm lên kế hoạch. Bà rất hiểu đứa con trai này của mình. Tuy nhìn nó với ai cũng rất tốt, nhưng trên thực tế, nó là một người có tính cách cực kỳ khó tiếp cận.
Đứa con này của bà, tính cách lạnh lùng, ngoài người trong gia đình, với bất kỳ ai cũng rất bạc bẽo.
Nhưng hôm nay, qua nhiều lần quan sát, bà đã xác định một việc, con trai hiển nhiên không bài xích Mi Mi, hơn nữa hình như còn rất có hứng thú. Vì nó chủ động tìm Mi Mi nói chuyện rất nhiều lần. Nụ cười trên môi nó xuất phát từ đáy lòng, là thật, không phải ngụy trang.
Tuy Mi Mi đã kết hôn, nhưng hôn nhân đó sớm chỉ còn trên danh nghĩa. Cuộc hôn nhân đó với con bé mà nói, không có hạnh phúc chỉ có tổn thương.
Nếu đã như thế, vậy tại sao không thử tác hợp cho chúng.
Lỡ như... Cuối cùng có thể thành công thì sao? Há chẳng phải là việc vui lớn sao?
Bà Hạ càng nghĩ càng cảm thấy tốt. Trong lòng bà vốn trăn trở hai điều. Thứ nhất là Tiểu Ái, nay cuối cùng đã tìm được Tiểu Ái về. Vậy điều còn lại, chính là hôn nhân đại sự của con trai bà.
Bà Hạ cảm thấy cuộc sống càng có thêm hy vọng. Trước đây tim bà như đã chết, nhưng nay tro tàn đã cháy lại.
Bà mong con gái con trai đều có thể có được hạnh phúc.
Tô Ngưng Mi chỉ cảm thấy hình như ánh mắt bà Hạ nhìn cô mỗi lúc một sáng lên thêm, nhưng lại không biết trong lòng bà đang nghĩ gì.
Bà Hạ càng yêu thương hơn, bà hỏi: “Mi Mi, cháu định khi nào trở về Lạc Thành?”
“Chắc nay mai thôi ạ. kỳ nghỉ của Thính Phong cũng sắp hết rồi. Cháu muốn đưa nó về, không thể để nó nghỉ học được.”
Bà Hạ cười nói: “Nay mai à, vậy... Đi cũng vội quá, ở lại thêm vài ngày đi. Cháu xem Thanh Ti và Thính Phong chơi với nhau vui như thế, để chúng chơi thêm vài ngày đi.”
Tô Ngưng Mi vừa nghe thấy Thanh Ti đã lập tức hào hứng. Cô vẫn chưa ôm được cô bé. Cô còn muốn hôn cô bé một chút, sờ sờ đầu. Cô không nỡ xa cô bé giống hệt như hình mẫu con gái lý tưởng trong lòng mình.
Tô Ngưng Mi so so hai ngón tay, cười nói: “Vậy... vậy... cũng được, để Thanh Ti và Thính Phong chơi thêm vài ngày, để con bé giúp nó bớt ngang bướng.”
Giữa việc học của con trai và cô bé đáng yêu này, Tô Ngưng Mi vốn chẳng cần suy nghĩ gì, trực tiếp chọn cô bé.
Cô bé này rất tốt, tính khí con trai quá kém, để cậu chơi với Thanh Ti, nói không chừng cậu sẽ có nhẫn nại, cả tính khí cũng sẽ tốt hơn
Bà Hạ cầu còn không được: “Đương nhiên tốt rồi, Thanh Ti bình thường không có ai chơi cùng, bác và bác trai đều đã có tuổi, tuy hai bác rất muốn chơi với Thanh Ti, nhưng lực bất tòng tâm. Thính Phong có thể đến chơi, vậy thì tốt quá. Cháu có thấy không, Thanh Ti thật sự rất thích người anh như Thính Phong.”
Bà chỉ mong có thể giữ Tô Ngưng Mi ở lại nhà bà thêm vài ngày, như vậy có thể sắp xếp thêm vài cơ hội cho con trai bà.
Tô Ngưng Mi không biết dự tính trong lòng bà Hạ. Cô chỉ mong có thể ở lại thêm vài ngày, “Vâng ạ, vâng ạ, Thanh Ti và Thính Phong hai đứa trẻ này hình như rất có duyên. Đứa con ngốc nhà cháu, cháu chưa từng thấy nó đối với cô bé nào để tâm như thế.”
Mấy người lớn nhắc đến con cháu mình ai nấy cũng đều vui vẻ, bầu không khí nghiêm túc lúc nãy, bỗng chốc đều vui vẻ hẳn lên.
Lúc này hai đứa trẻ đang chơi ngoài vườn, còn chưa biết gì.
Thanh Ti kéo tay Nhạc Thính Phong: “Anh ơi ngày mai anh phải đi thật sao?”
Nhạc Thính Phong: “Ừm...”
Thanh Ti lộ vẻ không nỡ, “Không thể ở lại thêm vài ngày sao? Em không muốn để anh đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.