Ngược lại cô lại có chút lo lắng, Thanh Ti liệu có bị chiều hư hay không.
Sau khi hai người đi khỏi, lão phu nhân bóc một quả quýt cho Thanh Ti: “Thanh Ti, đến ăn quýt nè, đừng viết nữa.”
“Nhưng mẹ nói, phải viết đủ một trăm chữ Đại. Bây giờ con mới viết được hai mươi chữ, vẫn còn thiếu rất nhiều.”
Lão gia lấy cây bút trong tay Thanh Ti xuống, “Mẹ con cũng đâu có nói phải viết liền một mạch đâu. Con đã viết hơn hai mươi chữ rồi. Con còn nhỏ, còn đang tuổi phát triển, viết chữ sẽ rất mỏi tay, nghỉ một lát đi hẵng viết tiếp.”
Thanh Ti gật đầu: “Dạ ông ngoại nói rất có lý.”
“Nào, ăn quýt đi.”
Thanh Ti há to miệng ăn miếng quýt bà ngoại đút cho: “Quýt này ngọt quá, bà ngoại bà cũng ăn đi...”
“Được, bà cũng sẽ ăn thử.”
Ba ông bà cháu, đem bút viết ném qua một bên, đợi khi Nhiếp Thu Sính trở về, Thanh Ti cũng chỉ viết được 20 chữ đó.
Nhiếp Thu Sính nhìn những chữ Đại mà Thanh Ti viết xong, có cảm giác cười không được mà khóc cũng chẳng xong. Hai người già này đúng là khi đối mặt với Thanh Ti, chẳng ai còn chút nguyên tắc nào cả.
Cô nói: “Ba mẹ, ba mẹ không thể chiều nó quá.”
Lão phu nhân nhỏ nhẹ nói: “Thanh Ti còn nhỏ, 100 chữ nhiều quá, ít một chút đi.”
“Anh con nói khi anh ấy còn nhỏ, còn chưa lớn như Thanh Ti bây giờ, mẹ đã bắt anh ấy viết 500 chữ mà.”
Lão gia vội nói, “Việc này... Việc này không giống nhau. Anh con là con trai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878617/chuong-604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.