Chương trước
Chương sau
Thanh Ti hơi ủ rũ, dựa vào vai Du Dực khẽ gật đầu.
Tâm trạng con bé không tốt, anh trai nhỏ kia lại đi mất rồi.
Du Dực bế Thanh Ti trở về, còn chưa bước đến đài ngắm cảnh đã gặp Nhiếp Thu Sính và Hạ An Lan.
Hai người đều mồ hôi nhễ nhại, đã đi tìm được một lát rồi, nhìn thấy Du Dực bế Thanh Ti về, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhiếp Thu Sính chạy về phía Thanh Ti, "Thanh Ti con muốn dọa chết mẹ sao? Sao con lại chạy lung tung vậy?"
"Thanh Ti, con thấy chưa? Mọi người lo lắng biết chừng nào, sau này con không được như vậy nữa, vừa không thấy con, cả nhà đều lo lắng, ông bà ngoại đều đã lớn tuổi rồi."
Thanh Ti hít hít mũi, "Con biết lỗi rồi, sau này con không dám nữa..."
Hạ An Lan vốn định nói vài câu, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Thanh Ti, giờ chỉ thấy đau lòng, đón lấy Thanh Ti: "Được rồi, được rồi, con bé không sao là được, nó còn nhỏ, đang tuổi ham chơi, đợi qua vài năm nữa sẽ biết thôi, đừng đem giáo dục của người lớn áp vào con bé, đừng gây áp lực lớn cho nó."
Du Dực...
Hạ An Lan đối mặt với Thanh Ti, đúng là chẳng có chút nguyên tắc gì.
Anh bế Thanh Ti trở về, Nhiếp Thu Sính hỏi: "Lần này Thanh Ti không gặp phải việc gì ngoài ý muốn gì chứ?"
"Gặp phải bọn buôn người, lại là thiếu niên lần trước cứu con bé, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng."
Nhiếp Thu Sính sợ đến mức sắc mặt trắng bệt: "Bọn... Bọn buôn người đó? Thiếu niên đó?"
Du Dực ôm lấy vai Nhiếp Thu Sính: "Bọn buôn người này đã giao cho cảnh sát rồi, cậu thiếu niên đó… đưa Thanh Ti đến tìm anh, anh còn chưa kịp cảm ơn cậu ấy, cậu ấy đã đi mất rồi."
"Không gặp được, vậy... Chúng ta làm sao cảm ơn cậu ấy? Người ta đã cứu Thanh Ti hai lần rồi, ân tình lớn như thế, chúng ta ngay cả người cũng chẳng nhìn thấy."
Du Dực cười cười: "Thiếu niên đó đúng là một người rất thú vị..."
Đã cứu Thanh Ti hai lần nhưng chẳng đợi chúng ta cảm ơn đã đi rồi, giống như những anh hùng làm việc tốt không cần để lại tên tuổi.
Thanh Ti nằm trên vai Hạ An Lan nói: "Anh ấy nói, anh ấy cứu con không phải để ba mẹ cảm ơn anh ấy, nếu thật sự muốn cảm ơn, cũng là con cảm ơn, nhưng con lại chẳng biết phải cảm ơn thế nào, đợi con lớn lên rồi hãy tính."
Ba người lớn cùng cười to.
Du Dực hỏi: "Vậy sau khi con lớn lên định sẽ cảm ơn người ta như thế nào?"
"Đợi con lớn lên, con có năng lực, anh ấy có nguyện vọng gì, con sẽ giúp anh ấy đạt được."
"Vậy nếu cậu ấy muốn con lấy… à bỏ đi… nhưng con phải nhớ, dù cho muốn báo đáp, cũng phải lượng sức mà làm, có biết không?"
Du Dực vốn muốn nói, nếu thằng nhóc đó muốn con bé lấy thân báo đáp thì sao, nhưng, anh cảm thấy bây giờ truyền bá ý nghĩ này cho con gái không được tốt lắm, không chừng con bé cứ nhớ mãi thì sao?
"Dạ, con biết rồi."
Về đến đài ngắm cảnh, ông bà Hạ nhìn thấy Thanh Ti bình an trở về, hai người ôm lấy con bé tạ trời tạ đất, nói cái gì mà không để con bé chạy đi chơi lung tung nữa.
Hạ An Lan gọi điện hỏi thăm việc bọn buôn người, được biết, đúng là có người bắt được mấy tên đó giao cho họ.
Hơn nữa, họ theo manh mối mà hai tên buôn người cung cấp, lại bắt được thêm mấy tên đồng bọn.
Hạ An Lan dặn dò họ, chuyện này phải nghiêm túc xử lý, không được nương tay với bọn buôn người này,
Sau đó cả nhà chuẩn bị rời khỏi.
Một bên, Nhạc Thính Phong ngồi trên xe, xe đang dừng bên đường, mở cửa xe, mặt cậu lạnh lùng: "Mẹ, mẹ có đi không?"
Tô Ngưng Mi lắc đầu: "Con đi tìm cô bé đó về đây, để mẹ gặp nó một chút mẹ sẽ đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.