Chương trước
Chương sau
Hạ An Lan buồn bã nói: "Cha mẹ tôi đều thích yên tĩnh, ghét nhất bị những người không đứng đắn quấy rầy. Còn nữa, vừa rồi tôi đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng rồi, nhà họ Hạ chúng tôi không dám trèo cao tới nhà họ Du các người, thế nên ngàn vạn lần đừng nói tới chuyện thông gia với không thông gia. Em gái tôi cũng không "xứng" với dòng dõi nhà các người đâu."
Hai mẹ con nhà họ Du chỉ cảm thấy mặt mình như bị người đánh mấy phát đến nỗi sưng cả lên. Bọn họ vô cùng căm tức Hạ An Lan, nhưng mà căm tức thì làm được gì đây. Hạ An Lan không nể mặt mũi, cũng chẳng cho bọn họ vào nhà, không lẽ bọn họ dám làm liều xông vào sao?
Nhưng bọn họ đã đến đây cũng không nghĩ cứ dễ dàng trở về như thế. Không nắm được cơ hội này, nhà họ Du gần như không thể xoay người vực lại được nữa. Nếu thật sự không xoay sở được thì chẳng qua bao lâu bọn họ sẽ bị thu mua hoặc chỉ có nước xin phá sản.
"An Lan, Thanh Ti... Ai tới vậy?" Bà Hạ tự mình đẩy xe lăn tới, bà vừa cắt xong giấy trang trí cửa sổ thì mơ hồ nghe thấy tiếng Hạ An Lan đang nói chuyện nên mới tiến lại xem thử.
Bà Du nhìn thấy bà Hạ, hai mắt chợt sáng lên, đột nhiên vọt sang, nói: "Ôi chao, tôi vừa nhìn đã biết, vị này hẳn là bà thông gia, đôi mắt bà cũng đẹp như đôi mắt của Thu Sính vậy."
Bà Hạ sửng sốt một chút, người trước mắt này đột nhiên nhiệt tình như vậy khiến bà có đôi chút giật mình kinh sợ: "Xin hỏi... bà là.?"
Bà Du tự giới thiệu: "Bà thông gia, tôi là mẹ của Du Dực, là mẹ chồng của Thu Sính. Chiều hôm qua tôi mới biết rằng hai ông bà đến Hải Thành này, tôi vốn muốn đến thăm hỏi ngay buổi chiều hôm qua luôn, nhưng Như Sương nói với tôi là ông bà đi đường xa vất vả, chắc hẳn đang rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, cho nên tôi mới để đến ngày hôm nay. Ngàn vạn lần mong bà lượng thứ."
Lời bà Du xem chừng rất hợp hoàn cảnh, ít nhất lời này nói ra cũng khiến những người không biết rõ sự tình sẽ chẳng thể nghĩ đến chuyện gì xấu. Bà Hạ chính là người như vậy, bà nghe cũng không thấy có điểm gì không đúng; mà nghe qua, thì thấy người phụ nữ này có vẻ cũng không tệ lắm. Bà vừa mới cùng Nhiếp Thu Sính nhận nhau, đối với chuyện của con gái trước đây, còn có chuyện với cha mẹ chồng thì bà cũng không biết rõ lắm. Mà mấy chuyện bực mình đó, Nhiếp Thu Sính bọn họ cũng không có ý định nói cho bà cùng ông Hạ biết làm gì. Vậy nên, bọn họ cũng không ngờ tới bà Du lại có thể mặt dày đến như vậy, bà ta còn dám trực tiếp đến đây. Hơn nữa đối với những chuyện bà ta từng làm trước đây, đã không cảm thấy hổ thẹn lại còn định làm bộ làm tịch ra dáng một bà mẹ chồng tốt.
Hạ An Lan trầm mặt xuống. Bà già này lại dám thừa nước đục thả câu cơ đó. Chẳng lẽ bà ta nghĩ nói mấy câu này với mẹ anh thì anh sẽ để cho bà ta được như ý sao? Thanh Ti ôm chặt lấy cổ Hạ An Lan, cắn cắn môi, cô bé không thích "bà nội" này. Bà Hạ có chút ngạc nhiên. Bà quay đầu sang, thấy sắc mặt con trai đang rất khó chịu, định hỏi cho rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thế nhưng bà Du lại nói chuyện với bà cực kỳ niềm nở, bà cũng không tiện nói điều gì: "Bà... Bà là mẹ của Du Dực sao?"
"Đúng vậy, tôi là mẹ của Du Dực. Tôi nhất định phải dạy dỗ lại nó mới được, bố mẹ vợ từ xa như vậy tới đây, vậy mà nó cũng không biết đường chạy về nhà báo một câu, để chúng tôi tận tình tiếp đón. Ngày hôm qua Như Sương nói chuyện chúng tôi mới biết. Tôi nghĩ hôm nay là Tết Trung thu, nói thế nào cũng phải qua đây thăm hỏi một chút. Dù sao chúng ta cũng là thông gia rồi, bọn nhỏ hạnh phúc thì hai nhà chúng ta cũng vui lây. Đã có cơ hội thì nhất định phải tụ họp gặp mặt nhau rồi, bà chị thấy tôi nói có đúng không?"
Bà Du nói dăm ba câu đã đem quan hệ kéo về rất gần, ngay cả "bà chị" cũng gọi được. Hạ Như Sương đứng phía sau không thể không cảm thấy bội phục bà Du.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.