Chương trước
Chương sau
Hạ Như Sương gần như gân cổ lên gào. Tiếng mưa "rào rào" gần như át đi tiếng gào của cô ta.
Người hầu gái một tay cầm ô, một tay túm chặt quần áo trên người, lạnh run cầm cập.
"Cô nói cái gì? Tiểu Ái?"
"Cô nên biết Tiểu Ái quan trọng thế nào với gia đình này, làm lỡ việc của tôi, cô gánh không nổi đâu."
Mưa lớn khiến người hầu gái không nhìn rõ vẻ mặt của Hạ Như Sương. Nhưng dường như cô nhìn thấy hàn ý lóe lên trong mắt Hạ Như Sương.
Người hầu gái do dự, thời gian cô ở nhà họ Hạ cũng không ngắn, nhưng cũng không phải là quá dài, đối với cái tên "Tiểu Ái" này thì cô biết. Cái tên này dường như đã trở thành cấm kỵ trong ngôi nhà này. Qua lời kể của những người lớn tuổi khác, cô cũng phần nào biết được chuyện của Tiểu Ái.
Nhưng mà cô không chắc chắn lời Hạ Như Sương nói là thật hay giả. Nếu như cô ta đang nói dối thì phải làm sao? Ông Du đã nhiều lần nhắc nhở, Hạ Như Sương - người phụ nữ này tuyệt đối không được bước chân vào cửa nhà họ Hạ nửa bước, cũng không được nhận điện thoại của cô ta nữa.
Hạ Như Sương uy hiếp: "Nếu như hôm nay cô làm lỡ chuyện của tôi, cô chờ bị cút xéo ra khỏi ngôi nhà này đi!"
Người hầu gái do dự trong chốc lát: "Cô đợi ngoài này... Tôi đi báo với ông chủ."
Cô đóng cửa, mau chóng quay vào trong.
Trong lòng người hầu gái thấp thỏm, đi loanh quanh trong phòng khách một lúc lâu, cuối cùng cắn răng đến gõ cửa phòng ông Hạ và bà Hạ.
Ông Hạ mặt buồn ngủ, đi ra mở cửa.
"Có chuyện gì?"
Người hầu gái cắn răng nói: "Ông chủ, Hạ Như Sương đến..."
Ông Hạ cau mày: "Cái gì?"
"Hạ Như Sương đến. Bây giờ đang đứng chờ ở ngoài cổng lớn, cô ta một mực đòi vào trong này."
Sắc mặt ông Hạ cực kỳ khó coi.
"Bảo cô ta đi đi. Nói cho cô ta biết, sau này đừng đến ngôi nhà này nữa, cũng đừng nhọc lòng vô ích nữa!"
Ông Hạ đã mất hết kiên nhẫn với Hạ Như Sương rồi. Bao nhiêu năm qua, ông thực sự đã yêu thương cô ta như con gái ruột của mình, nhưng mà bản thân Hạ Như Sương lại quên hết nhưng tình cảm đó.
Người hầu gái nhỏ giọng nói: "Nhưng mà cô ta nói... Cô ta muốn nói với ngài về chuyện của Tiểu Ái. Cô ta còn nói, nếu như ngài không gặp cô ta, ngài sẽ... hối hận!"
Ông Hạ mặt mày biến sắc: "Cô ta thực sự nói đến Tiểu Ái?"
"Vâng. Cô ta nói đến chính là Tiểu Ái, nếu không phải như thế tôi cũng không dám muộn như vậy còn đến quấy rầy ngài."
Ông Hạ không nói gì, xoay người liếc nhìn trong phòng, bên trong truyền đến tiếng ho khan của bà Hạ.
Ông Hạ nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, cuối cùng ông vẫn quyết định: "Ra ngoài xem xem."
Người hầu gái vội vàng nói: "Ông chủ, bên ngoài trời lạnh, mưa rất lớn, ngài nên mặc thêm quần áo vào."
Ông Hạ khoác thêm một chiếc áo khoác dày, người hầu gái che ô cho ông: "Đường trơn, ngài cẩn thận một chút."
Vừa bước ra khỏi cửa lớn của phòng khách, ông Hạ liền cảm thấy một trận khí lạnh mang theo hơi nước phả vào mặt. Bên ngoài tối đen như mực, đèn trong sân gần như chẳng có tác dụng gì dưới trời mưa. Người hầu gái đỡ ông đi cẩn thận ra cổng lớn.
Mở cổng ra, ông Hạ nhìn thấy Hạ Như Sương đứng ngoài cổng, cả người ướt đẫm, đứng run lẩy bẩy.
Cô ta nhìn thấy ông Hạ, ánh mắt sáng lên, run lẩy bẩy nói: "Chú, cuối cùng chú cũng chịu gặp con rồi."
"Nếu như không phải cô nói đến Tiểu Ái, cô cho rằng tôi sẽ gặp cô sao? Rốt cuộc cô muốn gì? Nếu như cô chỉ dùng tên "Tiểu Ái" để lừa tôi ra ngoài, vậy thì cô thực sực khiến tôi quá thất vọng rồi. Tôi sẽ lấy lại toàn bộ tất cả những gì mà nhà họ Hạ cho cô."
Nếu như hôm nay, Hạ Như Sương thực sự muốn lợi dụng Tiểu Ái để lừa ông ra ngoài gặp mặt cô ta. Vậy thì ông sẽ cực kỳ chán ghét cô ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.