Chương trước
Chương sau
Du Dực nhìn thời gian, đã 3 giờ rồi, vị Thị trưởng Hạ này rốt cuộc còn muốn đi làm hay không?
Không phải nói, anh ta nổi danh là làm việc điên cuồng sao?
Du Dực cố ý nói: "Ai nha, không nghĩ tới bây giờ đã là ba giờ rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh."
Lời này nhắc nhở Nhiếp Thu Sính, cô vội vàng nói: "Đúng vậy, thời gian không còn sớm, Hạ... Anh có phải nên... đi làm rồi không? Nếu không, chúng ta về trước đi, dù sao cũng đã nhận ra nhau rồi, bọn em bây giờ ở khách sạn, lúc nào anh có thời gian đều có thể tới tìm bọn em, hoặc là bọn em đi tìm anh..."
Vốn Nhiếp Thu Sính vô thức vẫn muốn gọi là Thị trưởng Hạ, thế nhưng vừa nói được một chữ, lại cảm thấy... nếu như đã nhận nhau rồi, gọi như vậy có vẻ không hay lắm, do dự một chút, liền đổi giọng gọi một tiếng "Anh". Gọi như vậy khiến cho cô rất không quen, cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Du Dực len lén khen bà xã của mình, đúng, chính là nói như vậy.
Bây giờ Hạ An Lan vốn không có rảnh để để ý tới tâm tư nhỏ này của Du Dực, anh nghe được Nhiếp Thu Sính gọi anh là "Anh" liền tràn đầy vui sướng rồi.
Tìm được em gái cùng cháu gái rồi, còn làm cái gì?
Anh nói: "Công việc không quan trọng, anh đã để cho thư ký lùi thời gian rồi, mọi người không thể ở khách sạn, đi, đi thu dọn đồ đạc, đến chỗ của anh ở, chỗ của anh rất rộng."
Nhiếp Thu Sính và Du Dực giật nảy mình.
Cô vội vàng xua xua tay: "A? Không cần đâu, bọn em cũng không ở lâu, qua vài ngày là trở về Thủ đô rồi."
"Ở không lâu cũng không thể ở khách sạn, anh thật vất vả mới tìm được bọn em, làm sao có thể để cho em ở khách sạn được, cứ quyết định như vậy đ. Đi thôi, ngay bây giờ đi thu dọn hành lý." Hạ An Lan ôm lấy Thanh Ti đi ra ngoài.
Nhiếp Thu Sính và Du Dực nhìn nhau: "Việc này phải làm sao đây?"
Du Dực ôm cô: "Ài, đây là anh vợ của anh, anh bây giờ phải nịnh nọt rồi, em nói... phải làm sao đây?"
Nhiếp Thu Sính nhìn anh, chế nhạo nói: "Không phải trước anh còn nói, phải tránh xa anh ấy một chút sao? Nói không chừng lúc nào đó lại bị anh ấy lừa."
Du Dực vội vã nói: "Đấy là lúc trước, anh lúc đó đâu có biết anh ấy là anh vợ tương lai của anh, vợ à... cái đó, vì hài hòa của gia đình chúng ta, nhất thiết đừng..."
Còn chưa dứt lời, Hạ An Lan quay lại giục: "Sao vẫn còn chưa đi, nhanh nào."
"Được, đến đây..." Du Dực vội vàng ôm bờ vai Nhiếp Thu Sính đi ra ngoài.
Anh thấp giọng nói: "Vợ à, anh xin em đó."
Nhiếp Thu Sính véo anh một cái: "Biết rồi, còn cần anh nói sao."
"Cảm ơn bà xã!!!"
Hạ An Lan thanh toán xong, ngồi lên xe Du Dực, đi theo bọn họ trực tiếp tới khách sạn.
Trên đường, anh vẫn luôn ôm Thanh Ti.
Thanh Ti ngược lại không hề thấy khó chịu, còn hỏi anh rất nhiều chuyện.
Cho dù là nhiều chuyện ấu trĩ, Hạ An Lan vẫn vô cùng nghiêm túc trả lời.
Anh cũng thông qua Thanh Ti biết được không ít chuyện về Nhiếp Thu Sính.
Lúc đến khách sạn anh hỏi Nhiếp Thu Sính: "Anh đã quên hỏi, em bây giờ tên gọi là gì?"
"Em bây giờ gọi là Nhiếp Thu Sính..."
"Nhiếp Thu Sính?" Cái tên này khiến cho Hạ An Lan kinh ngạc một lúc, lúc trước anh nghe được Du Dực gọi cô là Thu Sính, lúc ấy anh không có để ý, nhưng lại không nghĩ tới cô lại mang họ Nhiếp, cái tên này, không phải là Hạ Như Sương muốn để Đao gia tìm người có tên này sao?
Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Phải... tên của em rất kỳ quái sao?"
Du Dực biết vì sao, anh ở phía trước nói: "Có phải cảm thấy cái tên này quen thuộc không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.