Chương trước
Chương sau
"Hai người mới vừa trở về, đi thăm ba mẹ nhiều một chút, bọn họ gần đây... Chắc hai người cũng biết."
Nhiếp Thu Sính mỉm cười, ý này chính là tiễn khách rồi, khéo léo đuổi bọn cô đi.
"Nếu vậy, chị dâu nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai em trở lại thăm chị, em cảm thấy vô cùng hợp ý với chị. Có thể sau này còn muốn thường xuyên đến làm phiền chị dâu, chị cũng đừng chê em ồn ào nha!"
"Sẽ không, đương nhiên là sẽ không. Chị cũng mong em có thể đến nhiều đây."
Khóe miệng Du Dực giật giật khinh thường, giờ phút này nếu trong tay anh có một cái gương nhất định để cho Hạ Như Sương nhìn thấy vẻ mặt của chính mình, nụ cười giả tạo như thế nào.
"Vậy bọn em đi trước đây, tạm biệt chị dâu."
"Tạm biệt."
Hạ Như Sương nhìn theo Du Dực một tay bế Thanh Ti, một tay nắm tay Nhiếp Thu Sính rời đi.
Bóng dáng ba người biến mất ở cửa, thanh âm truyền vào.
"Ba, ba thả con xuống, con tự mình đi được."
"Làm sao không thích ba bế?"
"Đương nhiên không phải vậy, nhưng mà... Con lớn rồi..."
"Con lớn vẫn là con, vẫn là công chúa nhỏ của ba..."
Hạ Như Sương nghe cả nhà bọn họ ba người nói chuyện với nhau, vẻ mặt tái nhợt càng dữ tợn hơn.
Người phụ nữ Du Dực cưới lại là Nhiếp Thu Sính. Chuyện này tuyệt đối cô không nghĩ tới, đời này thế nào cô không thể ngờ được có một ngày Nhiếp Thu Sính sẽ xuất hiện trước mặt của cô theo cách này.
Nhiều năm trước cô được đưa vào nhà họ Hạ, một bước lên trời. Cô hao hết tâm tư diệt trừ Tiểu Ái đổi lấy cho mình 20 năm vinh hoa phú quý.
Nhiều năm sau, Tiểu Ái đã chết sớm năm đó lấy thân phận Nhiếp Thu Sính lại được Du Dực đưa vào nhà họ Du.
Lúc này cũng giống như là tình cảnh đã cách đây nhiều năm lại xuất hiện, giống như một vòng luân hồi của năm đó.
Lần này, cô có thể diệt trừ Nhiếp Thu Sính giống như Tiểu Ái năm đó hay không?
Nghĩ đến đây, Hạ Như Sương liền sợ hãi.
Cô biết hiện tại mình đã đứng ở bên bờ vực của số mệnh. Hạ An Lan ở Hải Thành, Nhiếp Thu Sính cũng ở Hải Thành. Chỉ cần bọn họ gặp mặt hết thảy tất cả đều sẽ rõ như ban ngày, đến lúc đó cô cũng sẽ bị đẩy vào trong vực sâu muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Hạ Như Sương cảm thấy cả người lạnh như băng, cô không dám nghĩ chính mình sẽ có kết cục gì.
Nếu không thì... Trốn chạy ư. Lúc này phải rời đi thôi, ra nước ngoài đi tìm một chỗ trốn.
Nhưng Hạ Như Sương nhanh chóng gạt bỏ cái ý nghĩ này, cô ta luyến tiếc tất cả những gì đang có. Hơn nữa sớm muộn gì Hạ An Lan cũng nắm giữ tất cả quyền lợi quốc gia này, cô ta có chạy trốn tới chân trời góc biển cũng không được.
Tỉnh táo, tỉnh táo lại, không được sợ, không được sợ.
Hạ Như Sương nhổ kim tiêm trên mu bàn tay đâm một cái vào tay mình, đau đớn làm cho cô tỉnh táo lại. Cô bắt đầu suy xét cục diện hiện tại.
Căn cứ vào phân tích của cô, lúc này Du Dực đưa Nhiếp Thu Sính trở về chỉ vì tranh đoạt gia sản, đối với những chuyện khác bọn họ đều không biết. Mặc dù đây cũng là chuyện Hạ Như Sương cực kỳ không muốn xem nhưng so ra thì trước mắt đây đã là cục diện tốt nhất.
Thừa dịp Hạ An Lan và Nhiếp Thu Sính chưa gặp nhau, thần không biết quỷ không hay diệt trừ Nhiếp Thu Sính. Chỉ cần cô chết rồi, mọi chuyện đều dễ xử lý.
Nếu như... Không thể diệt trừ cô, để cho cô cùng Hạ An Lan nhận nhau. Hạ Như Sương cảm thấy mình cũng không cần quá sợ hãi. Dù sao, một trận hỏa hoạn năm đó sớm đã đốt sạch hết thảy chứng cớ. Bọn họ muốn điều tra cũng không thể điều tra nhanh như vậy, huống chi... Không ai hoài nghi đến cô bé tám tuổi như cô.
Hạ Như Sương lần lượt tự nhủ với mình, cô còn có cơ hội, cô vẫn còn chưa đến bước đường cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.