Trong lòng Hạ Như Sương cực kì sợ hãi, nếu như ông lão còn không quan tâm đến cô ta thì cô ta chết chắc rồi.
Cô ta khóc to: "Chú ơi, không, chú không thể nói như thế được, sau khi Tiểu Ái qua đời, bao nhiêu năm nay, cháu luôn ở bên cạnh cô và chú, cháu đã sớm coi hai người là ba mẹ rồi…"
Ông lão gắt lên: "Câm mồm, tôi mà là ba đẻ của cô thì tôi đã đánh chết cô từ lâu rồi, sau khi Tiểu Ái qua đời, sự có mặt của cô trong nhà quả thật đã xoa dịu một chút nỗi đau của chúng tôi, thế nhưng, cô cũng đừng quên rằng, nhà chúng tôi cho cô nhiều thế nào. Nhà họ Hạ chúng tôi bao nhiêu đời từ trước đến nay, chưa từng có ai như cô, không phải là người nhà họ Hạ, rốt cuộc thì về bản chất đã không phải."
Trong lòng Hạ Như Sương trào lên nỗi uất hận, chuyện đến nước này, tất cả người nhà họ đều nói cô ta không phải là người nhà họ Hạ. Sao cô ta lại không phải chứ, cô ta mang họ Hạ, cô ta lớn lên ở nhà họ Hạ, từ nhà họ Hà đi lấy chồng, điều này không ai có thể phủ nhận được.
Cô ta nghiến răng nói: "Chú… chú không thể không lo cho con, không thể nào, con… con biết con sai rồi, nhưng con cũng có lí do bị ép buộc không làm chủ được mình, nếu như.. nếu như anh Lan chịu giúp con một chút, thì con cũng không đến nông nỗi này. Chú ơi, van xin chú, lẽ nào chú thật sự đành lòng, nhìn cháu bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878470/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.