Bà Du tức giận đến cả người run lên bần bật, trừng mắt nhìn Nhiếp Thu Sính: "Loại đàn bà như cô, đừng nói là nhà họ Du tôi không dám cần, tôi thấy, người ngoài cũng không ai chứa nổi cô."
Trong con mắt của bà, loại đàn bà thân phận thấp kém, ti tiện như Nhiếp Thu Sính, nhất định là dùng thủ đoạn bẩn thỉu mới có thể khiến Du Dực yêu cô ta như vậy. Nếu không cô ta sao có thể lôi kéo quan hệ với nhà họ Du bọn họ được chứ?
Hơn nữa, bà thân làm phu nhân nhà họ Du lại ngồi đây nói chuyện với cô ta đã là phúc phần mà kiếp trước Nhiếp Thu Sính tu được.
Không cố gắng nịnh bợ, tâng bốc bà mà lại còn dám nói những lời như vậy, quả thực là quá láo xược.
Nhiếp Thu Sính cười lạnh lùng: "Bác không cần phải đội cho cháu cái mũ cao như vậy đâu, từ trước đến giờ bác đều không hề coi trọng cháu, bất luận cháu nói gì, làm gì đều không lọt được vào tầm mắt của bác, nếu đã như vậy, cháu cần gì phải cố gắng lấy lòng, nịnh hót làm gì, cháu càng làm như vậy, chỉ sợ bác sẽ lại càng không coi cháu ra gì mà thôi."
Nhiếp Thu Sính vốn dĩ không muốn đôi co với mẹ của Du Dực quá căng thẳng, cô không muốn để Du Dực đứng giữa càng khó xử.
Thế nhưng, cô phát hiện bà Du này quả thực vô cùng quá đáng, bất luận làm thế nào, bất luận nói thế nào cũng đều vô dụng, càng nhường nhịn bà ta lại càng quá đáng.
Nếu đã như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878433/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.