Bà Du ngồi xuống tỏ vẻ khinh thường nói: "Bớt cái kiểu biết ta định nói gì rồi mà còn cố làm vẻ hồ đồ đi, ta đến đây muốn nói việc gì cô không biết sao? Đừng có lấy con trai ta ra uy hiếp ta, ta là mẹ nó, ta đến đây rồi thì ta không tin nó có thể đuổi ta ra ngoài."
Nhiếp Thu Sính cúi đầu xuống, cô có thể hiểu được tại sao bà Du lại không thích cô, thế nhưng... cô thực sự không chịu nổi cái thái độ vênh váo hung hăng của bà ta.
Dù cô có hạ mình nói chuyện tử tế đến đâu, thì người đối diện đều không hề biết điều, cũng không thèm cười với cô một cái vậy thì cô cũng không cần thiết phải cố gắng lấy lòng làm gì.
Nhiếp Thu Sính ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: "Bác nói gì vậy, sao cháu có thể biết được bác muốn nói những gì, cháu cũng không phải là bác. Vả lại, cháu sao dám uy hiếp bác chứ, những lời cháu nói đều là sự thật, Du Dực sẽ không ở bên ngoài quá lâu đâu. Nếu như bác không muốn Du Dực biết bác đã đến đây vậy thì tốt nhất là nên nói ngắn gọn, bác tìm cháu rốt cuộc... là muốn nói những gì? Còn về việc Du Dực có đuổi bác đi hay không vậy thì đó lại là việc của anh ấy, cháu cũng biết làm sao được ạ?"
Nhiếp Thu Sính không phải là người có tính nóng nảy, nhưng khi cáu giận lên thì giọng điệu của cô cũng đều ẩn chứa mấy cây gai mềm cả.
Bà Du đến đây chắc chắn không gì khác ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878430/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.