"Anh giúp em, chắc đến sáng mai cũng không đi được… Em khát nước, anh đi rót cho em một cốc nước trước đi."
Du Dực nhướng mày: "Được thôi…"
Anh vừa rót cho Nhiếp Thu Sính một cốc nước xong, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Du Dực nghĩ rằng Thanh Ti đã về rồi, quay người ra phía đó mở cửa.
Thế nhưng khi mở cửa lại nhìn thấy ông Du đang đứng ở bên ngoài.
Phản ứng đầu tiên của Du Dực là cau mày lại: "Ba, sao ba lại đến đây?"
Ông Du liếc nhìn Nhiếp Thu Sính đang ở không xa, cố gắng hết sức để không thể hiện ra vẻ mặt khó chịu, ông nói: "Du Dực, con ra đây, ta có chút chuyện muốn nói với một mình con."
"Nếu như vẫn là việc bắt con quay về nhà họ Du, bắt con ly hôn, vậy thì không cần nói nữa." Du Dực không hề muốn vì chuyện này mà phải lãng phí thêm thời gian nữa, anh và ba mẹ mình quả thật từ nhỏ đến lớn đều không hề có bất cứ một tiếng nói chung nào.
Ông Du vừa nghe vậy liền muốn bốc hỏa, cuối cùng không chịu được giận dữ nói: "Không phải chuyện đó, ta là ba con, lẽ nào ta đến tìm đứa con trai đã bao lâu nay không gặp để nói chuyện cũng không được hay sao?"
Nhiếp Thu Sính lo lắng nhìn Du Dực một cái, cô thực sự không muốn Du Dực vì cô mà cãi nhau căng thẳng với ba của mình, việc này khiến cô có một cảm giác vô cùng tội lỗi.
Cho dù là ông bà Du không hề thích cô, thế nhưng bọn họ đều là ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878429/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.