Với thân phận của mình, Nhiếp Thu Sính luôn cảm thấy hơi tự ti. Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường chốn thôn quê, lại còn qua một đời chồng, dựa vào gì lại có thể gả cho một người đàn ông ưu tú như Du Dực. Cô sợ thân phận của mình sẽ làm vướng chân anh sau này.
Du Dực cảm nhận được tay Nhiếp Thu Sính đã đổ một lớp mồ hôi, biết rằng chắc chắn cô đang rất căng thẳng.
Anh cười cười, xoay đầu hỏi Thanh Ti: "Thanh Ti, hôm nay mẹ có đẹp không?"
Thanh Ti gật đầu: "Đẹp ạ, mẹ con là người đẹp nhất thế gian này!"
Du Dực nắm chặt tay cô, nói: "Đúng vậy, bà xã anh xinh đẹp như thế, anh không biết có ai có thể sánh được với em. Ngoài em ra, trong mắt anh không thể nhìn được ai, em nói xem người nên căng thẳng không phải là anh sao?"
Vốn dĩ Nhiếp Thu Sính vẫn còn căng thẳng, nhưng bị câu nói này của anh làm bật cười.
"Anh thật là... "
"Những lời anh nói đều là thật, không tin em cứ hỏi Thanh Ti đi."
Thanh Ti gật đầu mạnh: "Mẹ nhìn con đi, mẹ nhìn con này... xinh đẹp như vậy, con chưa hề phát hiện ra có cô bé nào xinh đẹp hơn con nữa. Tại sao con lại xinh đẹp như thế? Đó là vì con có một người mẹ còn xinh đẹp hơn con."
Hôm nay Nhiếp Thu Sính làm tóc cho Thanh Ti, trên đầu búi hai búi tóc nho nhỏ, kẹp thêm hai chiếc kẹp thủy tinh màu hồng xinh xắn. Mặc chiếc váy công chúa hồng, mang đôi giày da màu trắng nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878367/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.