Anh đã một đêm không ngủ rồi, mau nằm xuống... ngủ
một giấc đi.” “Anh không buồn ngủ”
“Nói bừa, làm gì có ai cả đêm không ngủ mà lại không buồn ngủ chứ!”
Cô kéo kéo Du Dực: “Anh nằm xuống ngủ đi.”
Trong mắt Du Dực hiện lên một tia đắc ý, nếu cô đã muốn vậy thì. Anh sẽ không khách khí.
Anh nhanh nhẹn nằm xuống, vươn tay sang, dùng chính tay mình làm gối cho Nhiếp Thu Sính: “Em ngủ đi, sẽ không có ai đến gây rối
לל ^
nữa đâu.
Ở bên ngoài bị Du Dực ôm thế này, Nhiếp Thu Sính cảm thấy không tự nhiên, nhưng cô cũng không tiện nói là anh sang giường đối diện mà nằm, đành phải ngoan ngoãn nghiêng người nằm bên cạnh anh.
Du Dực biết tâm tư của cô nhưng cũng không muốn vạch trần, nếu không thì nhất định cô sẽ thẹn thùng đến mức cả đêm không ngủ nổi. Đợi đến khi Nhiếp Thu Sính chậm rãi đi vào giấc ngủ, Du Dực mới nhẹ nhàng gạt sợi tóc của cô vương trên mặt, cánh tay dài duỗi ra, cầm lấy tờ báo trên chiếc bàn nhỏ, nhẹ nhàng quạt cho cô ngủ. Du Dực thầm nghĩ trong lòng, về sau, nếu có thể không đi tàu hoả thì sẽ cố gắng không đi tàu như thế này, quả thật là chịu tội mà. Anh thì thế nào cũng được, nhưng hai mẹ con cô lại phải chịu khổ.
Du Dực nhắm mắt dưỡng thần, ôm người phụ nữ của mình trong ngực, anh nhất định không thể ngủ nổi, hơn nữa, ở trên tàu hoả, anh cũng
không thể ngủ được.
Tàu hoả vẫn vững vàng chuyển bánh, ngoài cửa sổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878290/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.