Du Dực lập tức nói: “Chuyện này đương nhiên không giống với chuyện kia, anh là đàn ông, da dầy thô ráp, không sợ đau, còn em... em là người phụ nữ của anh, anh bảo vệ em là chuyện đương nhiên, hơn nữa làm sao anh nỡ để em bị thương.”
Thậm chí dù cô chỉ rụng một sợi tóc cũng khiến anh đau lòng, nói gì đến vết mọng nước như thế trên đôi chân xinh đẹp của cô chứ, khiến anh nhìn thấy mà lòng cũng đau.
“Nói cứ như là em thì nỡ.” Nhiếp Thu Sính chưa nói hết câu mà mặt đã đỏ bừng lên.
Nụ cười trên mặt Du Dực càng lúc càng tươi, mặt anh kề sát mặt cô, hỏi: “Em nỡ cái gì.”
Nhiếp Thu Sính đánh anh một cái: “Thuốc tiêu viêm đâu?”
“Thu Sính, nói nốt câu vừa rồi đi đã”
Nhiếp Thu Sính cấu anh một cái cũng không thể khiến bàn tay anh quy củ lại: “Mau đưa thuốc tiêu viêm cho em”
Du Dực vẫn không chịu buông tay: “Nói đi, rồi anh lấy cho em”
Bị anh quấn lấy đến mức không có cách nào, cô đành phải cúi đầu ghé vào tai anh, thấp giọng thì thầm một câu. Nụ cười trên mặt Du Dực càng lúc càng ngốc, anh ôm lấy Nhiếp Thu Sính nói: “Về sau, anh sẽ cố gắng hết sức không để bị thương.”
Nhiếp Thu Sính cắn răng nói: “Mau mang thuốc ra đây”
Nghe được đáp án mình mong muốn, lúc này Du Dực mới lấy thuốc ra. Lúc bôi thuốc cho anh, Nhiếp Thu Sính nhìn lớp da bong ra, cảm giác như chính tay mình cũng đau: “Đau không?”
“Không đau tí nào.”
Vết thương nhỏ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878289/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.