Nhiếp Thu Sính vẫn đang nghĩ ngợi, nhưng khi Du Dực nắm lấy tay cô, tâm trạng cô bắt đầu bĩnh tĩnh lại, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Du Dực nghe thấy hơi thở của Thu Phinh dần trở nên đều đặn, thì mới mở mắt ra.
Đêm nay sẽ không bình yên như những đêm trước nữa.
Rạng sáng, ngoài cửa bỗng có động tĩnh, Du Dực với sự nhạy bén của mình, đã phát hiện ra có người đang cạy cửa.
Anh thả tay Thu Sính ra, đứng dậy bước ra ngoài phòng khách.
Ô khóa chuyển động, cánh cửa mở ra.
Tiếng đẩy cửa hơi to, có người nói thì thầm: “Nhỏ tiếng thôi, nhỡ đâu người trong nhà chưa chết thì làm sao?”
“Tôi nghe ngóng rồi, từ chiều đến giờ chưa thấy ai đi ra, có lẽ chết thật rồi.”
Hai cái bóng đen rón rén lần lượt đi vào.
Nhìn thấy phòng khách vắng tanh, một người tò mò hỏi: “Người đâu rồi? Ản cơm trúng độc không phải là nằm ở phòng khách sao? Sao không thấy ai cả? Lẽ nào... vẫn chưa chết?”
“Không... không đến nỗi thế chứ? Tìm tiếp xem, không chừng ở chỗ khác”
Trong bóng tối, một tiếng nói lạnh lùng bỗng vang lên: “Đang tìm tao à?”
Hai người giật mình đứng sững lại, quay đầu liếc nhìn bóng dáng cao to bước ra từ bóng tối, sợ đến nỗi suýt nữa són ra quần, vừa định mở mồm kêu lên thì đã bị đánh gục.
Không lâu sau, chúng bị nhét khăn vào mồm, vứt ra bên ngoài, trói chặt như bánh chưng, lăn lông lốc xuống cầu thang.
Du Dực viết một tờ giấy để lại trên bàn uống nước ngoài phòng khách.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878227/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.