Đây là câu nói mà trong lòng Nhiếp Thu Sính thực sự muốn nói ra nhất.
Nếu như không có Du Dực, Thu Sính rất có thể sẽ đem Thanh Ti chạy trốn, chạy xuống miền Nam tìm một nơi hẻo lánh, làm buôn bán nhỏ, rồi nuôi Thanh Ti lớn lên.
Không có anh, có lẽ trong lúc tuyệt vọng tột độ, cô sẽ ép buộc mình phải cứng cỏi đối diện với tất cả.
Thế nhưng, anh đã đến.
Lúc đầu, cô cũng tự cảnh báo bản thân rằng, không được quá phụ thuộc vào anh, Du Dực cứu hai mẹ con cô chỉ vì anh tốt bụng, thế nhưng, hai mẹ con cô không thể dựa dẫm vào anh cả đời được.
Sớm muộn gì anh cũng phải đi, sau này, hai mẹ con cô vẫn phải dựa vào bản thân mình mà thôi.
Thế nên lúc đó, mặc dù Nhiếp Thu Sính rất tin tưởng Du Dực, nhưng vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh.
Nhưng, cô đã đánh giá quá thấp sức hút của Du Dực đối với mình, đánh giá quá cao sức kiểm soát của bản thân, có lúc cô tự cười mình, thực ra cô là người không cưỡng lại được sức hấp dẫn.
Tình cảm giữa người với người đều là do từ từ tiếp xúc với nhau mà có, Du Dực đối xử tốt thế nào với cô với Thanh Ti, cô đều nhìn thấy cả, đều ghi lòng tạc dạ.
Trừ khi lòng dạ sắt thép, không thì cô không thể không có chút rung động nào.
Ngày qua tháng lại, nước chảy mây trôi, bất giác từ lúc nào, cô đã quên đi yêu cầu lúc đầu tự đặt ra cho bản thân mình, càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878226/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.