Nếu như không phải là Du Dực nói cho cô biết, thì Thanh Ti ở ngoài dù bị đánh cho một trận cũng không nói cho mẹ biết.
Cho dù Thanh Ti thực sự có gây chuyện đi chăng nữa, Nhiếp Thu Sính cũng không nỡ đánh con.
Du Dực nhìn Nhiếp Thu Sính rơm rớm nước mắt, nghĩ là cô lo lắng nhà họ Đào làm to chuyện.
“Em đừng lo, có anh ở đây, chỉ mỗi nhà bọn họ thôi mà, anh sẽ xử lí ổn thỏa, chắc chắn sẽ không để Thanh Ti bị tổn thương.”
Nhiếp Thu Sính ngẩng đầu nhìn Du Dực, không nói gì.
Cô nhìn anh một lúc lâu, khiến anh có phần ngượng ngùng: “Sao lại nhìn anh như vậy?”
“Cảm ơn anh.”
Hơn lúc nào hết, lần này Thu Sính cảm thấy Thanh Ti cần một người ba, cần một người ba như Du Dực, có thể che chở Thanh Ti, giúp Thanh Ti trừng trị những người bắt nạt con bé.
Lần này nếu không có Du Dực, Thanh Ti nhất định không thể bình an toàn vẹn trở về nhà.
Trong lòng Nhiếp Thu Sính có chút rung động, cứ cho là vì con gái, cô có nên… cố gắng một chút?
Du Dực véo nhẹ mũi Thu Sính nói: “Anh với em mà phải nói cảm ơn sao?”
Nhiếp Thu Sính đỏ mặt, đẩy tay anh ra, lườm một cái.
Du Dực chỉ cảm thấy, được cô lườm như vậy, toàn thân bỗng chốc mềm nhũn.
Du Dực vốn nghĩ rằng, nhà họ Đào sẽ sang đây gây chuyện ngay lập tức, không ngờ đến tối vẫn chưa thấy gì.
Anh hỏi Nhiếp Thu Sính, có nên đến nhà họ nói rõ ràng hay không?
Nhiếp Thu Sính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878181/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.