Thanh Ti nói nhỏ: “Ba ơi, ba bảo là…”
Du Dực đặt tay lên miệng Thanh Ti: “Nghe lời mẹ.”
Nhiếp Thu Sính lườm hai người một cái: “Ở nhà không được đi đâu cả.”
Du Dực: “Ừ.”
Anh mỉm cười, ánh mắt tràn đầy niềm vui, nhìn đến mức Nhiếp Thu Sính đỏ mặt quay đi giặt quần áo.
Thanh Ti đẩy tay Du Dực ra: “Ba…”
“Đợi lúc mẹ con không chú ý, ba con mình lén lút ra ngoài.”
“Như vậy… mẹ sẽ càng tức giận hơn, ba… ba sợ mẹ thì nói thẳng ra đi.”
“Không phải mà. Là không muốn làm mẹ giận, lẽ nào con muốn chọc giận mẹ à?”
Thanh Ti lắc đầu, tất nhiên là cô bé không muốn.
Du Dực vuốt đầu cô bé: “Con đi làm bài tập hè đi đã, ba ra ngoài giúp mẹ phơi quần áo.”
Thanh Ti phụng phịu, “Haiz, cũng được ạ…”
….
Du Dực đi vào nhà vệ sinh, Nhiếp Thu Sính đang lấy quần áo từ trong máy giặt ra, anh tiện tay đỡ lấy quần áo từ tay cô: “Không hỏi anh đi đâu à?”
Nhiếp Thu Sính không nhìn anh: “Anh không phải là Thanh Ti, không cần em lúc nào cũng phải để mắt đến.”
Du Dực thở dài thườn thượt: “Thế thì, chắc em cũng không hỏi đêm qua anh đi đâu rồi.”
“Đêm qua…” Nhiếp Thu Sính nhớ đến tối qua liền cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp ai nữa.
Cô thấy Du Dực hỏi rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, liền hỏi: “Anh ra ngoài làm gì?’
Du Dực: “Anh đi đánh Yến Tùng Nam”
Nhiếp Thu Sính sững sờ, vội ngẩng đầu lên: “Cái gì?”
“Trong lòng anh khó chịu, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878174/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.