Thanh Ti nghe thấy thế mừng ra mặt: “Vâng ạ..”
Nhưng rất nhanh, cô bé liền lắc đầu: “Thôi mẹ ạ, trứng cứ để đổi lấy tiền thì hơn.”
Cổ họng Nhiếp Thanh Sính nghẹn ứ, cô nhớ đến đứa con gái của Yến Tùng Nam và Diệp Chi Linh, chỉ nhỏ hơn Thanh Ti một tuổi, nhưng lại có một cuộc sống hoàn toàn khác, được chiều chuộng hết mực, chẳng bao giờ cần nói xem mình thích gì, cũng chẳng bao giờ phải lo lắng đến kế sinh nhai, thế nhưng Thanh Ti của cô lại phải đắn đo những việc mà ở tuổi ấy chưa cần phải nghĩ đến.”
Nhiếp Thu Sính xoa đầu con gái: “Con vẫn còn nhỏ, không cần lo gì cả, mẹ sẽ có đủ tiền.”
“Nhưng mà mẹ con mình…”
“Có mẹ ở đây, con cứ yên tâm.”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng ạ, con tin tưởng vào mẹ.”
“Con ăn đi, không mì nguội mất.”
“Mẹ ăn cùng với con.”
Trong căn phòng leo lét ánh đèn, hai mẹ còn ngồi bên nhau, cùng ăn một bát mì.
Nhà nghèo thì đã sao, chỉ cần có thể tiếp tục sống, thì sẽ nhìn thấy được ánh mặt trời của ngày mai.
….
Ăn cơm xong, Nhiếp Thu Sính dùng nước lạnh rửa bát.
Hồi trước, để tiết kiệm điện, lúc nào cũng đi ngủ sớm,
Hôm nay, Nhiếp Thu Sính còn đun nước cho Thanh Ti rửa chân, hỏi con: “Thanh Ti, nếu như… mẹ nói với con, sau này mẹ không sống với bố nữa, con có cần bố nữa không?”
Nếu như trước đây, Nhiếp Thu Sính sẽ không bao giờ hỏi con gái mình những lời này, hồi trước cô thật dại dột, lúc nào cũng ôm hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878020/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.