Chương trước
Chương sau
Beta: Stuki

“Mộ…… Mộ thiếu……” Ôn Hướng Dương tay bị bắt lấy, nói chuyện đều bị sợ tới mức có chút nói lắp. Hắn rõ ràng ngủ rất sâu.

“Em làm cái gì vậy?” Mộ Lăng Khiêm mở to mắt, có lẽ là vừa mới tỉnh, thanh âm trầm thấp còn có chút lười biếng, rất là mê người.

Tay Ôn Hướng Dương bị Mộ Lăng Khiêm bắt lấy, cô không thể nói, là thấy hắn lớn lên cực kỳ đẹp, muốn sàm sỡ hắn. Cô cười gượng một tiếng nói: “Cơm nấu xong rồi, em còn nồi canh gà, có muốn hay không đi xuống ăn một chút?”

Mộ Lăng Khiêm nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ôn Hướng Dương một cái, tầm mắt ở trên khuôn mặt nhỏ của Ôn Hướng Dương băn khoăn một vòng, đứng lên. Buông tay của Ôn Hướng Dương ra, cất bước đi ra ngoài.

Ôn Hướng Dương xoa xoa cái tay bị Mộ Lăng Khiêm nắm đau, bước nhanh đuổi kịp bước chân của Mộ Lăng Khiêm.

Cô là đầu bị ngấm nước, mới có thể cảm thấy, người nam nhân này sau khi ngủ, cô liền có thể tùy tiện sờ vào hắn.

Hai người đi xuống lầu, Ôn Hướng Dương một bước đi đến phòng bếp, đem đồ ăn đã làm tốt đưa tới trước mặt Mộ Lăng Khiêm, còn mang cho Mộ Lăng Khiêm đôi đũa, đặt ở trước mặt hắn.

Mộ Lăng Khiêm nhìn Ôn Hướng Dương liếc mắt một cái, lại là nhíu lông mày.

Theo sau, hắn đem canh gà hầm đưa đến trước mặt Ôn Hướng Dương.

Ôn Hướng Dương nhìn bát canh gà trước mắt, khó hiểu về nhìn phía Mộ Lăng Khiêm.

“Bồi bổ cho tốt, thân thể của em quá kém.” Mộ Lăng Khiêm tầm mắt quét một vòng tới bộ ngực của Ôn Hướng Dương, ánh mắt gian xảo lại xuất hiện một tia sáng.

Ôn Hướng Dương bị xem đến trên mặt nóng lên. Người đàn ông này hướng nơi nào xem vậy? Là ghét bỏ ngực của cô không đủ to sao?

Cô chỉ là người tương đối gầy, cùng người thể trọng tương đồng mà so sánh với cô, ngực của cô không tính là nhỏ đi?

“Mộ thiếu, em hầm mỗi một con, anh ăn trước đi.” Ôn Hướng Dương lại 1 lần nữa đem canh gà đẩy đến trước mặt Mộ Lăng Khiêm, nhưng mới vừa đẩy một nửa, đã bị ánh mắt của Mộ Lăng Khiêm quét đến mà dừng động tác, lại đem canh gà kéo lại: “Em đây ăn trước.”

Ôn Hướng Dương đem chén canh gà đều uống lên, buông chén xuống, nói: “Mộ thiếu, em uống xong rồi.”

Mộ Lăng Khiêm cũng không có trả lời Ôn Hướng Dương, tầm mắt của hắn dừng lại ở trên người cô, phạm vi tầm mắt của hắn rất lớn, Ôn Hướng Dương cũng không biết hắn rốt cuộc đang xem cái gì.

Cô bị hắn nhìn đến trong lòng có chút run sợ, người nam nhân này rốt cuộc đang xem cái gì vậy?

Thời điểm Ôn Hướng Dương trong lòng run sợ, Mộ Lăng Khiêm cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, hắn đứng lên, lấy chén của Ôn Hướng Dương, tự mình đi đến phòng bếp mang cho Ôn Hướng Dương một chén canh gà, cất bước đi trở về tới, đặt ở trước mặt Ôn Hướng Dương.

Ôn Hướng Dương: “……”

Rõ ràng là hầm canh gà cho Mộ Lăng Khiêm, nhưng cuối cùng lại bị Mộ Lăng Khiêm buộc uống 3 chén lớn, Mộ Lăng Khiêm mới uống một chén.

Hầu Mộ Lăng Khiêm ăn cái gì, Ôn Hướng Dương đã không còn cảm giác.

Nhìn Mộ Lăng Khiêm lên lầu, Ôn Hướng Dương trở lại bàn ăn, bắt đầu rửa sạch bát đĩa cùng phòng bếp.

Cô mới vừa đem phòng bếp quét tước sạch sẽ, chuẩn bị lau nhà, vừa nhấc đầu cư nhiên nhìn thấy Mộ Lăng Khiêm giờ này theo lý là đang ở trên lầu, bây giờ đã ở phòng bếp.

“Ách, Mộ thiếu, có việc sao?” Ôn Hướng Dương đeo tạp dề, cầm cây lau nhà, cong eo, nâng đầu lên nhìn Mộ Lăng Khiêm.

Mộ Lăng Khiêm tầm mắt dừng ở vẻ mặt ngốc ngốc của Ôn Hướng Dương đang nhìn chính mình,ánh mắt của hắn hơi lóe nói: “Quét tước sạch sẽ, quét luôn trong phòng tôi nữa.”

“Được,.”

Ôn Hướng Dương nhanh chóng kéo cây lau nhà, chạy lên lầu, gõ vang cửa phòng Mộ Lăng Khiêm.

“Vào đi.”

Cửa phòng cũng không có khóa, thanh âm của Mộ Lăng Khiêm cũng không phải từ phòng ngủ truyền tới, Ôn Hướng Dương liền thăm dò, đi vào, liền thấy Mộ Lăng Khiêm đang ở trong phòng vệ sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.