Chương trước
Chương sau
“Lão đại……” Hoa Úc vẻ mặt như đưa đám kêu một tiếng.

Mộ Lăng Khiêm làm một cái thủ thế, chính là bảo hắn câm miệng, lại chỉ chỉ Ôn Hướng Dương, ý bảo anh ta kiểm tra thân thể của Ôn Hướng Dương trước.

Cô gái nhỏ này rốt cuộc đêm nay mới vừa tỉnh, lại bị hắn lăn lộn một buổi tối.

Hoa Úc xem đã hiểu tình thế của Mộ Lăng Khiêm, hắn không dám đụng vào Ôn Hướng Dương, chỉ có thể tận lực dùng dụng cụ tới kiểm tra, còn phải ở trước mặt Mộ Lăng Khiêm làm sao cho Ôn Hướng Dương không bị đánh thức.

Kiểm tra qua đi, Hoa Úc không có chút nào thả lỏng, đối với Mộ Lăng Khiêm thấp giọng nói: “Lão đại, xem ra cũng không có vấn đề gì lớn. Cụ thể còn phải để chị dâu đi chụp CT linh tinh.”

“Được.” Mộ Lăng Khiêm nhàn nhạt mà nói một chữ, cúi người liền bế Ôn Hướng Dương lên.

Hoa Úc bị hành động này của Mộ Lăng Khiêm làm hoảng sợ, mắt thấy Mộ Lăng Khiêm ôm Ôn Hướng Dương đi ra ngoài, hắn ở trong lòng liền rít gào. Lão đại, anh như thế nào lại không nhớ rõ mình cũng đang bị thương sao, anh thật đúng là cho rằng anh là siêu nhân, anh chẳng lẽ không đau sao?

Mộ Lăng Khiêm đem Ôn Hướng Dương về phòng bệnh, bảo Hoa Úc đi tìm một hộ tá chăm sóc Ôn Hướng Dương, mới xoay người trở về phòng.

Hắn biết, cô không muốn bị Tiểu Lam nhìn thấy.

Hôm sau, sáng sớm cuối thu, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ, Ôn Hướng Dương mở mắt ra thấy ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống. Cô mở to mắt, nhìn quanh bốn phía, không có thấy Mộ Lăng Khiêm, nhìn quanh liền phát hiện nơi này không phải là phòng bệnh của Mộ Lăng Khiêm.

Đây là phòng bệnh của cô sao?

Cô tối hôm qua giống như ngủ thiếp đi, cô không phải là ở phòng bệnh của Mộ Lăng Khiêm sao? Cô là như thế nào mà trở về?

Ôn Hướng Dương nghi hoặc, cửa phòng bị người đẩy ra, Lý Lam Hi từ ngoài cửa đi đến, mới vừa tiến vào liền thấy Ôn Hướng Dương đã tỉnh. Lý Lam Hi thấy Ôn Hướng Dương tỉnh, ánh mắt liền lộ ra vui mừng. “Hướng Dương, cậu tỉnh rồi? Thật tốt quá, cậu đã tỉnh.” Lý Lam Hi bắt lấy tay Ôn Hướng Dương, trên mặt đầy vui sướng.

“Tiểu Lam……” Nếu phải cùng Mộ Lăng Khiêm tiếp tục như cũ, việc Ôn Hướng Dương có thể làm duy nhất chính là đối tốt với Lý Lam Hi.

-“Hướng Dương, cậu đã hôn mê hơn nửa tháng, cậu xem tớ, mau xem, vì lo lắng cho cậu mà người tớ gầy chỉ còn da bọc xương thôi này.”

Ôn Hướng Dương bị lời này của Lý Lam Hi chọc đến nở nụ cười: “Vậy chờ tớ xuất viện, tớ mỗi ngày sẽ làm cho cậu đồ ăn ngon, đem cậu nuôi thật béo tốt.”

“Hướng Dương, tớ liền biết cậu đối với tớ là tốt nhất.” Lý Lam Hi nhịn không được ôm Ôn Hướng Dương một cái, hạ thấp thanh âm nói: “Hướng Dương, cậu cũng không biết, nhìn đến cậu cả người đều là máu, lúc được cứu ra thì nhà xưởng đang cháy, lòng tớ đều nhảy lên.”

Cháy nhà xưởng? Cô nhớ rõ nàng cô tỉnh lại trên đường, thấy được anh trai, mơ hồ thấy một biển lửa, nhà xưởng giống như một quả bom phát nổ, cô sau khi hôn mê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu là nhà xưởng thật sự cháy, như vậy Nghiêm Khắc vì cứu cô, có phải hay không cũng bị thương? Còn có Lâm Hạo cùng Trần Vân Hi đâu?

“Tiểu Lam, Nghiêm Khắc đâu? Anh ấy hiện tại thế nào? Còn có tiểu Hân đâu? Tiểu Hân hiện tại ở đâu?” Ôn Hướng Dương bắt lấy tay Lý Lam Hi, nôn nóng dò hỏi.

Anh trai tới cứu cô, lúc ấy nhà xưởng thật sự cháy sao? Như vậy anh ấy cùng tiểu Hân đâu? Bọn họ hiện tại thế nào?

“Tiểu Hân không có gì trở ngại, cái ông anh trai kia thật ra là bị thanh sắt nóng đổ lên chân, hiện tại đang còn nằm ở trên giường.” Lý Lam Hi nói đến nơi này, có chút khinh thường nói: “Ông anh trai đoa của cậu rất vô dụng, nếu không phải chúng ta đúng lúc đi tới, anh ta khẳng định liền chết bên trong
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.