Trong mắt Tề Diệu có thống khổ cùng bất đắc dĩ. Giống như chỉ có giờ phút này ôm cô thật chặt vào lòng mới có thể cảm thấy chân thật.
Lâm Thiển Y áp sát vào lồng ngực Tề Diệu, nước mắt nóng hổi không biết đã thiêu đốt tâm của người nào đó.
"Tề Diệu, em không sao, anh đưa em trở về đi!"
Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Thiển Y ngẩng lên từ trong lòng Tề Diệu. Cô lau nước mắt chưa khô trên mặt, giả bộ như không có gì.
"Em như vậy thì anh về thế nào được?"
"Em không sao, thật sự, buổi chiều đã vô nước biển, đã không có việc gì rồi!"
Tề Diệu thâm sâu nhìn Lâm Thiển Y một cái, mím môi không lên tiếng. Anh đem đồ đạc của cô để trong bệnh viện thu dọn thoả đáng, lại đi ra làm thủ tục xuất viện.
Trước khi xuất viện, Lâm Thiển Y có gọi cho Mộc Nam, cũng để cho Lục Hành Viễn không cần phải đến bệnh viện trông nom cô.
Tề Diệu lái xe đưa Lâm Thiển Y về biệt thự nhà họ Hạ.
Mãi cho đến khi bóng dáng Lâm Thiển Y biến mất không thấy, Tề Diệu mới lái xe rời đi. Anh không trở về nhà, cũng không ghé qua quán cà phê, mà là một người đi tới Công Thể. Người luôn luôn không thích uống rượu như anh lần đầu tiên muốn say bí tỉ một lần, giống như chỉ có như vậy lòng anh mới không thống khổ như thế.
Lúc Lâm Thiển Y trở lại nhà họ Hạ, A Linh ở xa chào hỏi cô một tiếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-dai-nhan-xin-dung-buoc/2753752/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.