Tệ nhất là khi mọi thứ kiệt sức nhất, cảm xúc tiêu cực tồi tệ nhất cứ thế ùa về.
Thi Hàm từng có một khoảng thời gian tệ hại trong cuộc đời, chênh vênh lạc lõng, không có cảm giác điểm tựa, bị mọi thứ tối đen cứ bao đến.
Đêm nào cô cũng khóc, khóc đến gần như tê dại, có cảm giác trơ trọi, thiếu vững trãi và nghị lực.
Có cảm giác cô đơn đền quằn quại bao quanh lấy mình, lúc đấy chỉ còn nhớ về gia đình, nhớ những người thân từng bên cạnh, gọi tên họ, nằm mơ về họ, nhưng tỉnh dạy, nhận ra cũng chẳng còn một ai bên mình.
Sau bao lâu, Thi Hàm mới khóc nức như vậy, cứ như mọi ấm ức tổn thương bao lâu nay bị dồn nén mới có dịp bộc phát. Hàng rào nghị lực cũng không còn, cũng không biết khóc là vì người ấy hay là vì mình.
Thi Hàm nhớ nhà.
Hàn Chính Tự đặt tay xuống nhấc máy lên gọi điện.
Ngôn Diễm trả lời. Cô ấy hỏi anh gọi có việc gì. Hàn Chính Tự nghĩ ngợi, anh chỉ là đang nghĩ tới cô ấy, có lẽ vì cô ấy một phần, nhưng nhiều hơn có lẽ lại vì Thi Hàm.
Tự trong anh thôi thúc như vậy, cũng không biết mình muốn gì, giờ lại không biết trả lời.
Ngôn Diễm cũng khá bất ngờ, không nghĩ là được Hàn Chính Tự chủ động gọi, vừa nhận cuộc gọi đã cảm khái: "Sao hôm nay có mưa đỏ chưa thế?"
(Mưa đỏ nghĩa là hiện tượng hiếm có được.)
Hàn Chính Tự tỉnh giấc, bất giác không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-co-doc-quyen/3313253/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.