Chú Dân có vẻ hơi khó xử, cũng bối rối nói: "Thấy con bé tội nghiệp quá. Tôi cũng không nỡ đuổi. Thật tình con gái tôi cũng mới ra tốt nghiệp ra trường, kiếm được công việc không dễ gì, chi phí sinh hoạt cũng tốn kém. Tôi thấy con bé ngày trước đi làm, mỗi ngày đều thấy đứng mua đua hai ổ bánh bao ở quán Tam Ô, đi làm từ sớm tới khuya, nhìn nhớ tới con gái, đặng đau lòng thay. Cô ấy lại chỉ tính ngủ ở lại tới khi tìm thấy chỗ ở, trông cũng thật thà nên tôi mới mềm lòng. Sếp Hàn, đâu ai nỡ bỏ mặc một ai không chỗ nương tựa, tôi chỉ là..."
Hàn Chính Tự khất tay ý muốn nói ông dừng lại, anh hơi đăm chiêu một lúc, hơi ngập ngừng mấy giây mới gượng gạo đưa tay lên vỗ vai ông. Để ông ta không thấy áp lực mà thả lỏng. Anh kêu ông có thể ra về, ông Dân liền cười nhẹ nhõm, cúi đầu chào rồi rời đi.
Thi Hàm bấy giờ mới dám ngồi kể lại chuyện những qua của cô cho Giác Ngọc nghe. Giác Ngọc nghe xong cũng thấy khổ sở, trách một trận: "Em có biết chị lo lắng không biết em ngủ ở chỗ nào, suýt nữa thì gọi Ngôn Diễm rồi. Bấy giờ chị không dám gọi Ngôn Diễm vì sợ chị ấy biết em bỏ đi vì chị và Đàm Bách"
"Chị đừng kể cho Ngôn Diễm." Thi Hàm cũng sợ nhất là Ngôn Diễm biết chuyện. Ngôn Diễm luôn luôn khiến cô cảm giác áp lực nhất, vì cô ấy là người cô mang ơn nhiều nhất, không thể chuyện gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-co-doc-quyen/2951555/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.