Hai mẹ con Hoắc Uyển Ngưng đã thuê một phòng khách sạn tạm thời, cô nghĩ chỉ đến làm nhiệm vụ... đằng nào cũng trở lại Mỹ sớm thôi nên không nhất mua thuê nhà làm gì.
Danny nằm trên giường, thoải mái đung đưa chân, mắt dán vào màn hình điện thoại. Còn Hoắc Uyển Ngưng thì ngồi dưới thảm lông, cũng đang chăm chú xem cái gì đó.
Đột nhiên Danny kêu lên:"Mommy, chúng ta đi triển lãm tranh đi!"
Thằng bé giơ điện thoại lên, đưa Hoắc Uyển Ngưng xem một tấm fic quảng cáo triển lãm tranh, địa điểm in to đề
'Empair Art'
Hoắc Uyển Ngưng nhìn một cái rồi vẻ từ chối:"Thôi, vừa xuống máy bay con không mệt sao?"
Thằng nhóc lắc đầu, đĩnh đạc nói không.
"Nhưng mà mẹ cảm thấy lười quá đi à." Hoắc Uyển Ngưng vươn vai một cái, giả vờ mệt mỏi tột độ. Nhưng mà thật ra thì cô cũng đang uể oải thật.
Nghe lời này Danny buồn bã, cậu lồm cồm bò đến cạnh mẹ, giương đôi mắt long lanh nhìn rồi năn nỉ:"Mommy, đi mà, dẫn con đi một chút đi. Mommy nói đến đây sẽ dẫn con đi mấy chỗ chơi mà, đi một chút thôi nhé, nhé? Con thích triển lãm tranh."
Nhìn bộ dạng tủi thân của con trai cô không bao giờ đành lòng nổi. Việc không có một gia đình trọn vẹn đó cũng là một thiệt thòi cho đứa nhỏ này rồi.
Hoắc Uyển Ngưng ôm Danny vào lòng, đưa tay véo cặp má bánh bao của cậu cưng chiều.
"Được, tối nay chúng ta đi."
Nhiệm vụ thì vẫn là nhiệm vụ, Vincent cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-cat-luc-truy-the-vo-a-tai-hon-voi-anh-di-/3549571/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.