Edit: Tịnh Hảo
Hôm nay là Tết âm lịch, thấp thoáng có thể nghe tiếng pháo ăn mừng, giống như là đang nói..., rời giường đi, năm mới vui vẻ.
Trời còn chưa sáng hẳn, ánh sáng nhàn nhạt ló ra, đám mây và trời cao chạm vào nhau đẹp đến không nói nên lời.
Đã rất lâu không có dáng vẻ thoải mái này, không có bất kỳ trói buộc nào, thoải mái ngủ ngon giấc rồi.
Hơn nửa tháng ngủ như người sống đời sống thực vật, mỗi ngày trên mu bàn tay ghim các loại kim tiêm truyền nước biển, cả ngày cánh tay đều là chết lặng, muốn mở mắt ra mà không mở được, ban đêm không có ai chỉ có thể len lén rơi lệ, cô từng yếu ớt từng sợ hãi, bây giờ mình mục nát như thế vẫn xứng với người đàn ông đứng ở ngọn núi cao nhất của thế giới sao, anh còn có thể muốn cô ư, mình có thể sẽ mãi mãi không tỉnh lại không, sẽ không thấy được anh......
Một giấc ngủ đến trời sáng, một khối tròn nhỏ ở trong chăn, ấm áp ở trong phòng vẫn không bằng trong chăn, mấu chốt làm cô thoải mái chính là không phải chỉ có một mình cô, ôm người đàn ông tuy vẫn cứng rắn nhưng cô tình nguyện ôm khối băng lớn này của nhà cô, đối với mọi người, anh mặt lạnh tâm lạnh, nhưng đối với cô, anh chính là hoa hướng dương, ai từng thấy thủ trưởng đại nhân cười, ai từng thấy thủ trưởng đại nhân 囧, ai từng thấy thủ trưởng đại nhân thối tha nhất, cô đều thấy qua, nguyện vọng lớn nhất của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-can-than-vo-hien-co-doc/2424057/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.