Edit: Tịnh Hảo
“Thơm quá!”
“Này là mùi sườn lợn kho tàu, ai làm?”
Nhắm mắt lại, hít hít mũi, linh hồn đã bay ra khỏi cơ thể, bám theo mùi thơm thức ăn kia.
Mở mắt, chợt ngồi dậy.
Không đúng, làm sao bệnh viện lại có thể có mùi cơm chín.
Mẹ nó, mình sẽ không bị trói đi nữa chứ.
Vẻ mặt hốt hoảng quét mắt nhìn tình hình xung quanh.
Phong cách thiết kế vô cùng đơn giản, đen trắng xen kẽ, cứng rắn, rèm cửa sổ màu trắng che kín ánh mặt trời chói mắt ở ngoài phòng.
Đồ vật bày biện chỉnh tề có trật tự.
Nhìn ra được chủ nhân của căn phòng này rất thích màu trắng và đen, cô nằm trên tấm đệm màu đen, chăn là màu trắng, tràn đầy hương thơm bạc hà ở chóp mũi cô, quen thuộc khiến cô có chút hoài nghi.
Không giống phòng của phụ nữ, trong lòng buông lỏng, không tồi.
Không phải ở lò mổ ngày hôm đó. Ngày đó quả thật chính là một cơn ác mộng.
‘Cùm cụp’ khóa cửa chuyển động.
Noãn Noãn bị dọa sợ chui vào trong chăn, toàn thân đề phòng ngược lại dựng thẳng lên, góc chăn che kín khuôn mặt, lộ ra hai mắt lén quan sát động tĩnh bên ngoài.
Ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cửa mở ra.
Chỉ thấy, đầu tiên một đôi đùi đẹp đập vào trong tầm mắt cô, trắng noãn thon dài, con ngươi chuyển động, bực tức cắn chặt môi dưới, ngón tay đâm vào lòng bàn tay.
Chiến Vân Không đáng chết, đây chắc là tiểu tứ nào đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-can-than-vo-hien-co-doc/2423867/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.