Đồng Tuệ Lâm lại nặng nề thở dài một hơi, nhân viên công tác cũng đã cầm trang phục mới tới. Tần Nghê Kiệt đã quay xong cảnh của mình, tình cờ đi ngang qua đây, nhìn thấy cảnh này thì định bước tới. Hạ Tây lập tức ngăn cản: “Chị Nghê Kiệt , vừa nhìn là biết phó đạo diễn Trần bị Đồng Vân Thường xúi giục, đừng giẫm vào vũng bùn này thì hơn, dù chúng ta không đến Quốc tế Nghệ Tân nhưng nếu họ trở mặt thì chúng ta cũng không có lợi.” Đi theo Tần Nghê Kiệt nhiều năm như vậy, Hạ Tây nhìn nhận vấn đề cũng rất thẳng thắn, trực tiếp. Mặc dù Tần Nghê Kiệt là người của Quốc tế Tinh Hoàng nhưng cũng không thể không qua lại với Quốc tế Nghệ Tân, diễn viên cần phải học cách tinh tế, không được đắc tội với ai. Nhưng Tần Nghê Kiệt vẫn đẩy tay Hạ Tây ra, đi thẳng về phía đó. Phó đạo diễn Trần uy phong lẫm liệt, khi đang định tiếp tục quay thì một giọng nói quen thuộc vang lên. “Phó đạo diễn Trần!” Mọi người đều nhìn về phía phát ra giọng nói này. Tần Nghê Kiệt duyên dáng bước tới. “Ồ, hoá ra là Nghê Kiệt à!” Phó đạo diễn Trần cung kính cười với cô ấy: “Bên kia quay xong rồi à?” “Đúng thế, qua đây xem xem thế nào.” Tần Nghê Kiệt rất thản nhiên ngồi xuống cạnh phó đạo diễn Trần. Chiếc máy trước mặt phó đạo diễn Trần đang phát lại cảnh quay vừa rồi của Đồng Tuệ Lâm. “Phó đạo diễn Trần, vẫn định quay lại à?” “Đúng vậy, Đồng Tuệ Lâm này diễn không tốt, mọi người đều có ý kiến!” Phó đạo diễn Trần vẫn tỏ vẻ tức giận. Tần Nghê Kiệt cười nhẹ: “Vậy sao? Nếu cảm xúc dạt dào như vậy, khả năng diễn xuất tốt như thế cũng không khiến phó đạo diễn Trần đây hài lòng thì tôi thực sự phải nghi ngờ về sự chuyên nghiệp của phó đạo diễn Trần đấy.” Phó đạo diễn Trần sửng sốt, mọi người có mặt ở trường quay cũng sững sờ. Sao thế? Tần Nghê Kiệt muốn công khai khiêu chiến phó đạo diễn Trần! Mặc dù phó đạo diễn Trần là phó đạo diễn, nhưng với thân phận của Tần Nghê Kiệt thì cô cũng chẳng cần quan tâm quá nhiều đến một phó đạo diễn như vậy, hơn nữa phó đạo diễn này cũng chẳng phải người có quyền thế gì. “Nếu phó đạo diễn Trần không hài lòng thì chi bằng mời đạo diễn Lâm qua đây xem thử, xem có hài lòng với cảnh quay này hay không?” Tần Nghê Kiệt nói tiếp. Sắc mặt phó đạo diễn Trần bỗng trở nên xám xịt. Tự bản thân ông ta cũng nhìn ra được diễn xuất của Đồng Tuệ Lâm rất tốt, nếu đạo diễn Lâm ở đây chẳng những không bắt làm lại mà ngược lại còn khen “tốt”! “Phó đạo diễn Trần, nịnh nọt người khác cũng được thôi, nhưng giới giải trí là nơi khó lường nhất, hôm nay ông vinh quang tột đỉnh, ngày mai đã có thể không còn phim để quay, hôm nay vô danh nhưng ngày mai lại có thể có được cúp Ảnh hậu.” Tần Nghê Kiệt đặt tay lên vai phó đạo diễn Trần: “Phó đạo diễn Trần có hiểu điều này không? Không cần phải nịnh nọt ai, đắc tội ai chứ?” Lời này rõ ràng là nói cho Đồng Vân Thường! Đồng Vân Thường tức đến mức mặt xanh mét, nhưng cô ta cũng không thể đứng lên lúc này, rõ ràng là đang tự vả vào mặt mình! Phó đạo diễn Trần lập tức gật đầu: “Được rồi, được rồi, cảnh này kết thúc!” Tần Nghê Kiệt hài lòng gật đầu, nháy mắt với Hạ Tây, cô ta lập tức chạy về phía Đồng Tuệ Lâm, dìu Đồng Tuệ Lâm về khách sạn. Đương nhiên phó đạo diễn Trần biết không thể đắc tội Tần Nghê Kiệt , mặc dù độ nổi tiếng của cô ấy đang giảm sút nhưng dù sao cũng vẫn là ngôi sao nữ hạng nhất, cũng là người mà cậu Thượng Quan của Quốc tế Nghệ Tân vẫn luôn muốn lôi kéo về công ty, ông ta không thể đắc tội. Hai bên đầu không thể đắc tội! Lăn lộn trong giới này sao mà khó quá! Đồng Tuệ Lâm trở về phòng, thay quần áo nhưng toàn thân vẫn vô lực, suy yếu. Sau khi Hạ Tây nhận điện thoại của Tần Nghê Kiệt thì đến bên Đồng Tuệ Lâm: “Cô Đồng, chị Nghê Kiệt nói mấy ngày nay chị ấy không có cảnh quay ở bên này, chị ấy cũng đã nói với đạo diễn Lâm rồi, mấy ngày này cô có thể về nhà nghỉ ngơi.” Đồng Tuệ Lâm ngẩng đầu nhìn Hạ Tây: “Cảm ơn.” “Không cần khách sáo, chị Nghê Kiệt tốt bụng, thấy cô bị bắt nạt nên không nhịn được, chỉ đành đắc tội Đồng Vân Thường.” Hạ Tây cũng rất biết ăn nói, cô ta đang muốn nói với Đồng Tuệ Lâm rằng phải biết ơn Tần Nghê Kiệt . “Cảm ơn chị Nghê Kiệt giúp tôi.” “Được, tôi gọi xe giúp cô, đưa cô về nhà.” Đồng Tuệ Lâm gật đầu. Hạ Tây tiễn Đồng Tuệ Lâm lên xe xong mới về phòng Tần Nghê Kiệt. “Đưa về rồi à?” Hạ Tây gật đầu sau đó thở dài: “Cô ấy đến tháng, bụng đau dữ dội, sắc mặt tái nhợt, có lẽ là vì bị cảm nên giờ lại hơi sốt rồi, nhưng chị Nghê Kiệt , chị thật sự không cần phải giúp cô ấy.” Tần Nghê Kiệt cười nhẹ. “Bây giờ vì cô ấy mà đắc tội với Đồng Vân Thường, cũng đồng nghĩa với việc đắc tội cậu chủ Thượng Quan, sau này chúng ta khổ rồi.” Tần Nghê Kiệt lắc đầu: “Cô không thấy cô ấy rất giống tôi sao? Khi ấy lúc tôi mới ra mắt cũng như vậy.” Hạ Tây ngây ra một lúc. Lúc mới bắt đầu, Tần Nghê Kiệt cũng từng bước từ vai nữ phụ đi lên vị trí ngày hôm nay, khi ấy cô cũng bị vùi dập trong giới này, cũng chịu không ít thiệt thời, bị bắt nạt rất nhiều. Nhìn thấy Đồng Tuệ Lâm, cô lại nhớ tới mình năm đó. “Chị Nghê Kiệt, chuyện đã qua hãy để nó qua đi, đắc tội với Đồng Vân Thường thì đắc tội thôi, dù sao sau này chúng ta có Tổng giám đốc Âu chống lưng, cũng chẳng phải sợ cô ta!” Đúng thế, sau này cô có Âu Tử Duy chống lưng thì còn phải sợ ai nữa? Đương nhiên Tần Nghê Kiệt muốn giúp ai thì giúp rồi. Đồng Tuệ Lâm mơ mơ màng màng trở về Thái Hồng Thành. Cơ thể cô mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực, nhảy xuống sông năm lần liên tục, ngâm mình trong nước lạnh năm lần, lại thêm dì cả tới, khả năng miễn dịch vốn đã thấp, hơn nữa lần trước bị cảm cô vẫn chưa khỏi hẳn. Cô sờ trán mình, hơi nóng. Lâm Yên Yên không ngờ cô lại trở về, khi Đồng Tuệ Lâm về cô ta đang tự nấu canh cho mình. “Sao cô đã về rồi?” Đồng Tuệ Lâm chẳng còn chút sức lực, chỉ đầnh cầu cứu Lâm Yên Yên : “Cô có thể giúp tôi mua thuốc hạ sốt không?” Lâm Yên Yên quan sát cô một lúc: “Không rảnh!” Đồng Tuệ Lâm liếc cô ta một cái là biết cô ta không đáng tin cậy, chỉ đành tự lên lầu, lấy thuốc cảm từ ngăn kéo ra uống sau đó chui thẳng vào chăn bông. Hy vọng thuốc này có tác dụng, ngủ một giấc là khỏi. Đồng Tuệ Lâm mê mang ngủ thiếp đi. Âu Tử Duy đã mấy ngày không gặp Đồng Tuệ Lâm, hôm nay anh tình cờ lái xe qua Nhạn Thành, kết quả bảo Trình Luân nghe ngóng mới biết cô đã về nhà nghỉ ngơi. Điều này khiến Âu Tử Duy vui mừng như điên, lập tức nhắn tin cho Đồng Tuệ Lâm: “Tối nay tôi sẽ về nhà.” Tất nhiên là anh lấy thân phận chồng để gửi tin nhắn cho cô. Nhưng mãi không thấy Đồng Tuệ Lâm phản hồi. Đợi đến hơn mười giờ, Âu Tử Duy nhanh chóng về nhà. Lâm Yên Yên cũng không ngờ Âu Tử Duy lại tới nhanh như vậy, thấy anh vui mừng chuẩn bị lên lầu thì vội ngăn lại. “Ông chủ, sao đột nhiên hôm nay anh lại tới đây?” “Tránh ra, bớt nói nhảm!” Lâm Yên Yên biết Đồng Tuệ Lâm không khoẻ nên ít nhiều cũng có phần chột dạ: “Hay là hôm nay anh đừng đi nữa? Bà chủ vừa mới về, rất mệt.” Âu Tử Duy cau mày: “Sao cô nhiều chuyện thế! Tránh ra!” Nói xong Âu Tử Duy đi thẳng lên lầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]