Khi Đồng Vân Thường đi qua Đồng Tuệ Lâm, vẻ khinh thường trong mắt cô ta khiến Đồng Tuệ Lâm lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đồng Tuệ Lâm biết mình không tránh được. Khi cánh cô vẫn chưa đủ cứng thì nhất định sẽ gặp chuyện thế này. Cô âm thầm siết chặt tay rồi cũng đi về phía hồ. Hy vọng buổi quay thuận lợi. Nhưng có Đồng Vân Thường ở đây thì điều đó là không thể. Trong cảnh này, Đồng Vân Thường sẽ tát Đồng Tuệ Lâm. Đồng Vân Thường đến bên phó đạo diễn Trần: “Phó đạo diễn Trần, lát nữa tôi sẽ tát thật hay là đóng thế?” Phó đạo diễn Trần vừa nhìn vào mắt Đồng Vân Thường hiểu ý cô ta: “Đương nhiên phải đánh thật rồi, là diễn viên đương nhiên phải có tính chuyên nghiệp.” Lúc ấy Đồng Tuệ Lâm đang ở gần đó. Câu “tính chuyên nghiệp” kia của phó đạo diễn Trần là nói cho cô nghe. Cuối cùng cũng bắt đầu. Công chúa Nguyên Sênh trong bộ váy hồng lộng lẫy đứng cùng Tường Vy trong chiếc váy trắng trơn giản dị. Một người cao cao tại thượng, một người lại vô cùng khiêm tốn. Công chúa Nguyên Sênh hừ lạnh: “Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám tranh giành tướng quân Liên Uy với ta!” “Nô tỳ không dám, nô tỳ không hề muốn tranh giành tướng quân Liên Uy với công chúa, chỉ là từ nhỏ nô tỳ đã lớn lên cùng tướng quân Liên Uy…” “Chát!” Một cái tát bỏng rát giáng thẳng vào mặt Tường Vy . Đồng Tuệ Lâm chỉ cảm thấy mặt đau rát, ngay cả cơn đau ở bụng dưới dường như cũng quên mất. Cái tát này của Đồng Vân Thường dùng rất nhiều sức. “Thật ngại quá đạo diễn, tôi hơi nóng vội!” Đồng Vân Thường nói lời xin lỗi. “Không sao, làm lại đi, tất cả các bộ phận chú ý, bắt đầu!” Lệnh vừa dứt, trường quay lại bắt đầu làm việc. “Ồ, tôi đánh chậm quá rồi!” “Thực sự xin lỗi, tôi quên mất lời thoại!” “Đạo diễn, cho tôi một cơ hội nữa, lần sau nhất định sẽ tốt hơn!” Sau mỗi lần Đồng Vân Thường đánh Đồng Tuệ Lâm xong luôn có lý dó để quay lại, mà dường như phó đạo diễn Trần cũng cố ý dung túng, hiếm khi ông ta tốt tính như hôm nay. Khuôn mặt Đồng Tuệ Lâm nhanh chóng sưng lên, đến khi cô bị đánh đến tê dại thì phó đạo diễn Trần mới cho qua cảnh này, mà cảnh sau chính là cảnh phải nhảy xuống nước. Tường Vy bị công chúa Nguyên Sênh sỉ nhục thì cảm thấy rất uất ức, vì thấy nhảy xuống sông. Phân cảnh này Tường Vy diễn một mình, sau khi công chúa đi, Tường Vy tự độc thoại rồi nhảy xuống sông. Mắt Tường Vy ngập nước nhưng lại không chịu rơi xuống, cô cắn chặt môi, dường như muốn cắn đến chảy máu. Cảm xúc dâng trào khiến nhiều người có mặt tại đây không khỏi xót xa. “Vì sao cuộc đời lại bất công như vậy, Tường Vy thì phải chịu thấp hèn sao? Như vậy thà chết đi còn hơn!” Tường Vy hít một hơi thật sâu, xoay người rồi nhảy thẳng xuống sông. Khi cơ thể tiếp xúc với dòng nước sông lạnh giá, đột nhiên cô cảm thấy toàn thân lạnh toát, như thể dòng nước lạnh sắp hút hết nhiệt lượng trong người cô. Dưới sông có người đỡ lấy, Đồng Tuệ Lâm được đưa vào bờ. Phó đạo diễn Trần lắc đầu: “Phơi quần áo đi, cảnh này không ổn, cảm xúc vẫn chưa đạt!” Nghe xong lời này của phó đạo diễn Trần, Đồng Tuệ Lâm cảm thấy bầu trời nổi giông bão! Phải nhảy lại? Bây giờ là tháng năm, mặc dù thời tiết đã nóng lên nhưng dù sao cũng không phải mùa hè, cho dù là mùa hè thì nước cũng vẫn lạnh! Chưa kể đến nhiệt độ nước hiện tại! Hơn nữa Đồng Tuệ Lâm còn đang đến tháng! “Còn ngây ra đấy làm gì? Đừng lãng phí thời gian!” Đồng Vân Thường nhếch môi cười, khoanh tay xem kịch vui. Đồng Tuệ Lâm bất đắc dĩ, hong khô quần áo qua loa rồi làm lại lần hai. Cô chỉ có thể phát huy hết khả năng diễn xuất của mình, một lần nữa nhảy xuống nước một cách dứt khoát mà không tình nguyện. Lần này cô chỉ cảm thấy trên người đã không còn độ ấm, cảm giác lạnh thấu xương. Cô run rẩy lên bờ, vì không có trợ lý nên đương nhiên không ai giúp cô, may có nhân viên công tác tốt bụng khoác thêm cho cô chiếc áo. “Phó đạo diễn Trần, lần này được rồi chứ?” “Cô nói xem được hay chưa? Biểu cảm vừa nãy của cô sao thế hả? Tôi muốn cô đẩy cảm xúc lên nữa, cô không hiểu tiếng người à?!” Phó đạo diễn Trần lại hét lên. Một vài nhân viên công tác ở hiện trường đều cảm thấy bất công thay Đồng Tuệ Lâm, nhưng họ đều là cấp dưới trực tiếp của phó đạo diễn Trần, ai dám lên tiếng? Đám diễn viên đang xem náo nhiệt thầm nghĩ người phụ nữ ngủ với quản lý cấp cao để ký được hợp đồng này cuối cùng cũng gặp báo ứng! Mọi người đều cười vui vẻ. Môi Đồng Tuệ Lâm đã có phần bợt bạt, chuyên viên trang điểm lập tức tới dặm lại cho cô. “Đồng Tuệ Lâm, cô quay tốt vào cho tôi! Bao nhiêu người chỉ chờ mỗi cô! Cô xứng với ai!” Phó đạo diễn Trần tức giận quát. “Tôi biết rồi.” Đồng Tuệ Lâm nhỏ giọng đáp. Lại một lần nữa nhảy xuống sông! Những gì cô nhận được vẫn là chưa hài lòng! Đồng Tuệ Lâm nhảy đủ năm lần. Nhưng kết quả vẫn không làm phó đạo diễn Trần hài lòng. Lần cuối cùng, cô cảm thấy cơ thể mình dần chìm trong nước, toàn thân run lên vì lạnh, không còn chút sức lực. Nhân viên công tác lập tức kéo cô lên. Chỉ là khi được kéo lên, Đồng Tuệ Lâm nằm trên bờ, váy trắng trên người cô nhuốm một vết máu nhỏ đỏ tươi! Đám diễn viên cười nhạo hết lần này đến lần khác, chê cười cô đến tháng còn để tràn băng, đúng là mất mặt! “Cô xem xem cô ta để dính máu lên trang phục diễn rồi kìa, aiya, thật xấu hổ!” “Nếu là tôi thì thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống!” “Đúng thế, đúng thế, làm bẩn trang phục diễn rồi kìa, hahaha.” Đám diễn viên ai nấy đều cười chế giễu cô. Đồng Vân Thường cười toe toét, Đồng Tuệ Lâm, đấu với tôi ư, chị còn quá non! Mấy người nam ở phim trường nhìn thấy vết máu nhỏ sau mông Đồng Tuệ Lâm cũng rất lúng túng, có người còn bật cười. Có lẽ Đồng Tuệ Lâm cũng đoán được điều gì, nhưng người cô thật sự rất nặng, không quan tâm nổi những điều đó! Cơ thể nhẹ bẫng, đôi chân như không còn chút sức lực, đến đứng dậy cũng không nổi. “Đồng Tuệ Lâm, cô làm bẩn trang phục rồi thì quay cảnh này thế nào? Tôi hỏi cô, phải quay thế nào? Có phải cô cố ý gây rối không?” Tiếng mắng chửi của phó đạo diễn Trần lại vang lên. Có nhân viên công tác không nhìn nổi nữa bèn dìu Đồng Tuệ Lâm từ trên bờ dậy, vết máu trên người cô thật sự quá bắt mắt, bộ quần áo màu trắng càng làm nó nổi bật hơn, lại thêm vì dính nước nên mảng nhỏ kia nhanh chóng lan ra. Đồng Tuệ Lâm chỉ cảm thấy hàm răng run lên, không nói câu nào. “Mang trang phục dự phòng ra đây, Đồng Tuệ Lâm, cho cô một cơ hội cuối cùng, nếu vẫn không đạt thì cô cút đi cho tôi!” Một vài nhân viên công tác thầm nguyền rủa có phải tim phó đạo diễn Trần làm bằng đá hay không?! Nhưng những diễn viên đó đều biết, phó đạo diễn Trần là người của Quốc tế Nghệ Tân, ông ta làm vậy cũng chỉ để lấy lòng Đồng Vân Thường. Đồng Tuệ Lâm cắn răng, biết mình bị bắt nạt nhưng lại không có khả năng đáp trả. Cô cũng đang thầm mắng bản thân, vì sao không thể mạnh hơn? Vì sao không thể? “Được!” Cô đồng ý. Đây là sự lựa chọn duy nhất của cô. Đây là cơ hội khó khăn lắm cô mới có được, sao có thể vuột mất như thế? Hơn nữa cô cần cơ hội của bộ phim này, cần thù lao của bộ phim này, cô thật sự rất cần!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]